Hắn về kinh thì cũng đã cuối tháng 10, bến Đông Bộ Đầu càng ngày càng tấp nập, thuyền xe đi lại như mắc cửi.
Bách về Hầu phủ, nghỉ ngơi một ngày, ngồi chưa ấm chỗ thì Chu Đại Lực đã đến gọi đi sang quỹ kiến thiết.
Hắn ba chân bốn cẳng đi về Quỹ kiến thiết quốc gia, mấy tháng không quay lại, sững cả người.
Toà nhà lớn năm tầng hiện ra, cũng phải nói trình độ thợ Đại Việt cực cao, chỉ cần nhìn Hoàng thành thì biết, không hề thua kém Tử Cấm Thành, vậy thì cớ gì mà toàn lâu tháp này không bằng được Hoàng Hạc Lâu hay Nhạc Dương lâu.
Huống hồ công cụ đã tốt hơn, không có lý gì không thực hiện được.
“Lần này xây tạm vậy.
Lần sau thiết kế toà tháp khác hoành tráng hơn.
Đúng là món nấu nhanh thì không ngon, sau lần này những công trình khác phải thiết kế tỷ mỉ hơn nữa”
Lâu tháp có năm tầng, dưới cùng theo hắn nói là dùng cho việc văn phòng, cũng sẽ là nơi bốc số công khai của Quỹ.
Những căn phòng nhỏ ở tầng này chính là nơi chưởng quầy kết toán, mua vào bán ra vé số kiến thiết, nhưng theo lời Bách nói, vé bán ra theo hình thức đại lý, sẽ không bán lẻ ở đây mà từ đây bán cho khắp các điểm trong Kinh Thành.
Tầng hai phục vụ cho việc đánh bạc cơ bản, món cược dưới chục quan.
Tầng ba dành cho khách trung đẳng, món cược dưới trăm quan.
Tầng bốn dành cho khách thượng đẳng, món cược trên dưới ngàn quan.
Còn tầng cuối thì chỉ mở khi có trường hợp đặc biệt, vương công quý tộc, quan lại nhất nhị phẩm cũng chưa chắc mở.
Vừa bước vào cửa chính là hai tượng đá, bụng rất lớn, trên bụng một tượng khắc hai chữ lớn Chiêu tài, còn tượng kia là Tiến bảo, nhìn đã thấy vui mắt.
Sảnh tầng một chia làm hai khu rõ rệt, một khu bên phải dành cho hạng mục bốc số của Quỹ kiến thiết quốc gia, bên trái Bách cho treo tấm biển lớn, nói là sau này sẽ cho ghi tỷ lệ xúc cúc công khai ở đây.
Qua một cầu thang lên tầng hai, chỉ thấy bên trong nhiều bàn lớn nhỏ không đều nhau, các bàn hình dạng khác nhau, ít nhất cũng có chừng hai mươi bàn, mặt bàn là một màu xanh lá cây đậm, bên cạnh còn có vài cái ghế, có nhiều có ít.
Tầng ba bố trí xa hoa hơn, nhưng bên trong chỉ có chừng chục bàn, nhưng bàn rất lớn, bố trí cách xa nhau.
Tầng 4 chỉ có 5 bàn còn tầng 5 chỉ có 1 bàn được đặt chính giữa.
Từ lâu tháp có thể nhìn về phía Bắc là hồ Dâm Đàm, phía Tây Nam là Hoàng Cung còn Đông Nam là bến Đông Bộ Đầu.
Vị trí cực đẹp, cảnh trí được bày bố tinh tế.
Trong nhà có trồng những cây cảnh nhỏ từng góc, trông như lạc vào khu vườn nào đó.
Đi quanh một lúc thì Bách rất hài lòng còn Chu Đại Lực thì vẫn nhấp nhổm.
Hắn hỏi:
- Ông làm gì mà ta thấy lo lắng thế?
- Hầu gia à, ta mất ăn mất ngủ mấy hôm nay rồi.
Nhà đã xây xong, người đã bố trí rồi, nhưng cứ thấy bồn chồn bất an.
Những bàn lớn kia làm gì vẫn chưa biết.
- Ta đã nói ông làm đúng theo bản kế hoạch, ông làm đúng theo đó là được, việc còn lại đến phiên ta rồi.
Nói đoạn phất tay cho người mang vào mấy thùng lớn.
Đây là mấy thùng chứa mạt chược và xúc xắc hắn làm riêng cho người gốc Hoa.
Hắn biết người Hoa nói chung khi chơi bạc, rất ưa thích những trò này.
Họ có thể ngồi chơi mạt chược cả ngày không chán.
Khi đi học ở Trung Quốc, hắn chứng kiến nhiều người chơi mạt chược bỏ quên cả đón con đi học là bình thường.
Dù là một môn giải trí nhưng nó đòi hỏi người chơi phải có trình độ, hơn nữa việc chế tác những con bài đòi hỏi nhiều công phu và tốn kém, sau này ở miền nam Việt Nam, chỉ những dân trí thức hoặc giàu có mới chơi mạt chược, còn giới bình dân thì ít ai biết đến, cũng chỉ vì nó khó học, khó chơi và rất đắt tiền khi sắm bài, sắm bàn.
Khi vào cuộc đỏ đen thì người Hoa ưa thích nhất là tài-xỉu bằng xúc xắc.
Với những thứ này dường như sức kháng cự của họ hoàn toàn không có.
Người Việt thì hơi khác, có xu hướng chơi mấy trò dân gian kiểu bầu cua tôm cá và xóc đĩa, sau này yêu thích nhất là những trò trên bộ Tú-lơ-khơ.
Sòng bạc này thiết kế để lấy tiền của người Tống-Nguyên và thương lái, phú hộ nên sẽ rất nhiều bàn chơi những trò kia.
Những trò cho người Việt thì ít thôi, vả lại kỹ thuật làm giấy chưa cho phép hắn tạo ra được lá bài Tú-lơ-khơ hoàn thiện.
Chu Đại Lực thấy thùng lớn thùng nhỏ bê vào, mở thùng ra thì xanh xanh đỏ đỏ những quân bài bằng gỗ.
Lại quay sang hỏi:
- Xúc xắc thì ta biết, nhưng những thứ này là cái gì?
- Đây là những trò mới sẽ áp dụng trên sòng bạc của chúng ta.
Ta và ông lên chơi thử chứ?
- Được được!
- Trò này chơi đẹp nhất 4 người.
Gọi Đinh Nhu và một người nữa tới.
Chỉ một loáng Đinh Nhu và một nam nhân đã đến.
Theo giới