Anh ở trong phòng họp hơn ba mươi phút để bàn về kế hoạch cần thi công, sau đó mới rời phòng họp, những người còn lại vẫn không ai rời khỏi chỗ ngồi của mình mà ngồi bất động bên trong.
Phó Văn ngồi ở phòng chờ lo lắng đợi cả tiếng đồng hồ, cả người như ngồi trên đống lửa, thấy Tổng Giám Đốc Thẩm đi ra liền nhận lấy công văn từ trên tay anh, sau đó quan sát sắc mặt lãnh đạm của anh một hồi, dè dặt hỏi :Tổng Giám Đốc Thẩm, chuyện đó..thế nào rồi?
Thẩm Tây Thừa không nói gì, đến khi ngồi vào ghế ngồi phía sau mới lạnh lùng nói :Cứ như trước đó mà làm.
Phó Văn nuốt một ngụm nước bọt, thật sự là anh ta có chút nghi ngờ là mình có chút thua kém anh hay là vì con người như tảng băng này quá tài giỏi.
Anh ta không biết chạy đi chạy lại bao nhiêu lần đều không thể nào đàm phán thành công, nổ lực khuyên giải cũng khongai lung lay, thế mà anh chỉ cần một lần ra mặt là liền làm mọi thứ ổn thoả như ban đầu.
Phó Văn lái con xe ra đường cao tốc, nhìn vào kính chiếu hậu :Tổng Giám Đốc Thẩm, anh tính trở về Trung Hoa hay ở lại đây?
Cảnh vật ở ngoài cứ lướt nhanh qua, giờ là tháng mười rất oi bức nóng nực, ánh mắt như thiêu như đốt mà chiếu xuống làm cho người khác liền bực bội vì cái nắng này, duy chỉ có Thẩm Tây Thừa lại như không bị ảnh hưởng.
Ánh mắt lãnh đạm như thường :Đến Tập đoàn.
Phó Văn biết tính cách Thẩm Tây Thừa âm trầm khó đoán, không nói gì là chuyên tâm lái xe.
.
Công việc của Tập Đoàn vì chuyện đàm phán mà cả tuần nay rất nhiều tài liệu chưa được xử lý.
Lục Thành khóc không ra nước mắt, nhìn tài liệu trên bàn nhiều đến mức chất thành chồng cao cũng chỉ biết làm cho nhanh nhất có thể.
Đến khi phòng bên cạnh có tiếng mở cửa thì Lục Thành mới rời mắt khỏi xấp tài liệu của bản đề xuất ý tưởng đầu tư, Lục Thành đứng dậy ra ngoài gõ cửa phòng Tổng Giám Đốc.
Đến khi bên trong vang ra tiếng nói, thì Lục Thành mới bước vào.
Thẩm Tây Thừa đang uy nghiêm ngồi ở bàn làm việc, Phó Văn thì ngồi ở ghế đối diện xem hợp đồng trong tay.
Lục Thành đi tới nhạy bén phát hiện bàn tay Phó Văn có chút run rẩy, cúi đầu nhìn xuống bàn hợp đồng đã được thông duyệt.
Phó Văn không kiềm chế được nói :Bọn đó bắt đầu thi công về Sân Vận Động nằm ở Phía Bắc Luân Đôn, giờ lại đang bắt đầu chuyển mùa, đầu tháng sau là đã có tuyết rơi thế mà lại một mực muốn xây dựng.
Đây là xem thường sức khoẻ người khác sao?
Thẩm Tây Thừa nghe nhưng không đáp.
Lục Thành nhíu mày hỏi :Thẩm Tổng, vậy tôi sẽ sắp xếp chỉn chu cho dự án, chuẩn bị sẵn vài phương án kế hoạch cho anh nhá?
Anh không ngẩn đầu mà giải quyết các tài liệu trong máy tính :Giao cho cậu và Phó Văn.
Lục Thành và Phó Văn nhìn nhau, sau đó cũng không nói gì thêm.
Lúc yên tĩnh thế này thì điện thoại anh đột nhiên có tin nhắn, di động anh để trên bàn làm việc hiện thị tin nhắn, nhưng thứ đáng chú ý hơn đó chính là ảnh nền đã không còn mặc định như trước đó, thay vào đó là ảnh tự chụp của một cô gái.
Phó Văn lơ đễnh ngước lên nhìn sau đó quay phắt đầu lại, trợn mắt nhìn anh :Tổng Giám Đốc Thẩm, anh có bạn gái rồi sao?
Lúc này Lục Thành đang ngồi đối diện Phó Văn ở bàn làm việc anh, nghe thế lỗ tai nhảy nhảy liên tục, ngước lên nhìn anh như không tin.
Anh cầm di động xem, xem tin nhắn sau đó lạnh lùng quét mắt nhìn họ, không phản bác cũng không trả lời mà hỏi ngược lại :Có vấn đề gì à?
Cả hai mở to mắt.
Thừa nhận…
Thừa nhận rồi!
.
Sau hôm đầu tiên anh đáp chuyến bay đã có nhắn tin cho Khúc Yên báo bình an, nhưng lúc đó cô đang còn trong tiết không có intenet nên không biết, đến gần tối cô mới nhắn lại cũng là lúc anh đang cùng làm việc với nhóm Lục Thành.
Về sẽ tặng anh huy chương vàng.
Môn gì? Thẩm Tây Thừa đáp lại.
Khúc Yên :Tiếng Anh, em phải lấy le với cô dạy Anh Văn, cầm huy chương vàng lắc trước mặt bà ấy.
Xem sau này còn khinh em nữa không!
Thẩm Tây Thừa :Được, đợi tin vui từ em.
Khúc Yên :Anh đang làm gì vậy?
Đang nhớ em.
Khúc Yên :Thường ngày chả nghe được mấy câu này, có phải đang làm gì xấu xa sau lưng em nên mới chột dạ đúng không?
Thẩm Tây Thừa gửi một bức ảnh chụp bàn làm việc, không nói gì chờ cô trả lời.
Khúc Yên :Chả tin đâu.
Khúc Yên :Em vào tiết rồi, tạm biệt.
Thẩm Tây Thừa :Được.
.
Chênh lệch múi giờ cả hai hiếm khi nhắn tin với nhau, cô lại bận giải đề Tiếng Anh nâng cao, hôm ấy có một phần cô cảm thấy rất khó hiểu như là cô Tạ đã in lỗi vậy, nhưng mà vẫn nên đi hỏi cho chắc.
Khúc Yên đến phòng giáo viên muốn hỏi thì thấy vài bạn học bên trong đợi cô Tạ.
Nhìn giống như là anh chị khối trên, nam nữ đều có đầy đủ tầm khoảng năm người.
Em làm gì ở đây vậy?
Khúc Yên giật