" Anh có chuyện gì sao?"
Vân Anh cười nhẹ hỏi. Cô nhìn anh, ánh mắt sâu thẳm cũng chẳng thể hiện bất cứ điều gì. Đối với anh cô đã không còn gì là lưu luyến cả dù rằng tình cảm vẫn còn đó nhưng vẫn là không thể đồng hành cùng nhau.
" Cuộc sống của em cũng tốt chứ?"
" Vâng, vẫn tốt. Đủ ăn đủ mặc không vướng bận chuyện gì cả!" - Vân Anh cười nhạt rồi trả lời. Cô không muốn để cho anh biết rằng cô còn có tình cảm với anh vì càng lộ rõ thì người đáng thương nhất cũng chính là cô. Nhìn anh thì cô lại càng nhớ đến biết bao lời thề hẹn trước đây, từng là tri kỷ tâm giao, từng hứa hẹn là cùng nhau nắm tay đi hết quãng,...Nhưng chỉ còn lại ở quá khứ xa xôi. Hiện nay cả anh và cô đã không còn gì để có thể bên nhau được nữa.
" Nếu không còn gì thì em xin về trước" - Vân Anh lạnh đạm nói rồi quay người đi, cô không có gì để nói cũng không muốn nói gì cả.
" Vân Anh! Em định sẽ như thế đến bao giờ?"
Cô dừng bước, quay đầu lại nhìn anh.
" Giờ giữa hai ta đã không còn bất cứ liên hệ gì nữa. Cuộc sống của em thì em tự làm chủ. Bản thân em không muốn làm một kẻ ấu trĩ như trước kia nữa. Em cần sống như một con người!"
Lời nói của cô chính thức xoáy mạnh vào trong tim anh. Sự lạnh nhạt đến khó ngờ khiến cho bản thân anh cũng chẳng kịp thích ứng. Người con gái vui tươi, hồn nhiên giờ đây đã không còn nữa, người đứng trước mắt anh chỉ là một Dương Vân Anh xa lạ chứ không còn là một tiểu Bảo Bảo như xưa nữa.
" Em đi đây, mà cái vòng tay đó cũng chỉ là đồ rẻ tiền thôi, anh đeo thì chắc không xứng với thân phận chủ tịch của mình đâu " - Vân Anh cười nói nhưng câu nói ấy lại mang cả hàm ý. Cái vòng tay đó chính tay cô đã làm và tặng cho anh, người cô tặng giờ chỉ còn sống trong tim của cô chứ không còn sống ở thực tại. Người đứng trước mắt cô là chủ tịch cao cao tại thượng không còn là thầy Hải đại nhân nữa.
Vân Anh quay lưng cất bước đi, từng bước chân gieo xuống như đang gieo cả hàng vạn tâm tư trong lòng. Nước mắt cô cũng đã khẽ rơi. Hạnh phúc vừa mới chớm nở hôm qua chưa vun vén được bao lâu thì đã phải chịu sự dỡ lỡ.
Thiên Minh lặng người nhìn cô từng bước rời đi, lòng anh quặn thắt, nén chặt đan xen đó là cảm xúc của sự tiếc nuối.
" Chỉ cần em còn giữ cái bảng tên ấy thì trong lòng em vẫn còn có tôi "
Anh tự nói như tự vừa an ủi chính bản thân mình. Cái bảng tên cũng là bùa hộ mệnh anh đã tặng cho cô, nó chất chứa cả tấm chân tình. Nhìn trên balo của cô vẫn treo bảng tên ấy trong mốc khoá anh liền khẽ mỉm cười. Vân Anh còn giữ nó thì chứng tỏ trong cô vẫn còn tình yêu đối với anh.
Vân Anh về đến nhà trọ thì liền nằm vật ra giường. Cô từng nhủ với lòng rằng sẽ cố gắng quên được anh nhưng đó là điều không thể. Bởi vì tình cảm của cô đã trao cho anh quá lớn khiến cô không thể nào buông bỏ được. Tuy rằng không gặp nhau nhưng nỗi niềm ấy luôn trực trào trong cô. Vân Anh tự thấy bản thân mình là đáng thương hay đáng trách nữa. Nếu sớm đã biết có kết cục thế này thì cô đã không động lòng với anh rồi. Nhưng con người chứ có nào phải thánh thần. Làm sao có thể khống chế được con tim.
Suốt cả đêm ấy, Vân Anh ngồi trên ghế, tay cầm lấy cái bảng tên ấy mà ngắm nhìn. Đây là thứ duy nhất cô giữ lại từ anh. Bất kể dù có chuyện cô cũng sẽ giữ gìn nó cẩn thận vì đây chính là lời hứa cuối cùng của cô với anh. Khoảnh khắc giờ đây mới hiểu được cảm giác phải rời xa người mình yêu thương nó rất khó chịu. Nhớ mà không thể gặp, cũng chẳng thể liên lạc, muốn quan tâm, lo lắng nhưng không có lý do. Tất cả chỉ có âm thầm, đè nén lại trong lòng mong cho đối phương có thể sớm tìm