Cả người Ninh Ngôn nhức mỏi, giống như cả ngày hôm qua vừa mới chạy cự ly 1500m, hít đất một trăm cái, bằng chứng là rời giường lại muốn trốn học.
“Anh đưa em đi.”
Đàm Diệp từ phòng bếp đi ra, trong tay xách theo một cái túi vải họa tiết dâu tây không phù hợp với bộ dáng tuấn lãng thành thục của anh một chút nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ninh Ngôn nhịn không được nở nụ cười, nhanh chóng cúi đầu mặc quần áo.
Khoan, từ từ. Cô nhìn quần lót hồng nhạt còn ướt trong tay mình, lại nhìn túi vải, họa tiết gần như giống nhau.
Mặt Ninh Ngôn lập tức đỏ lên.
“Không cần đâu, sẽ bị phát hiện đó.” Như Chúc Diệp Thư ngày hôm qua, đột nhiên hỏi vậy khiến cô cực kỳ khó hiểu. Ninh Ngôn nhanh chóng mặc váy vào.
"Được rồi, nhưng mà phải cầm bữa sáng theo.”
Ninh Ngôn không dám nhận, nhưng nét mặt Đàm Diệp lại nghiêm túc: “Không thích? Anh còn tưởng em rất thích họa tiết này đấy.”
“Không phải cái này hơi kỳ sao?” Ninh Ngôn khó có thể mở miệng: "Thật trẻ con.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đàm Diệp cong môi cười: “Sao lại thế được? Rất đáng yêu mà, cũng rất thích hợp với em. Còn không đi nhanh lên? Bị muộn rồi.”
……
Ninh Ngôn giống như ăn trộm lén lút đặt túi vải lên bàn. Cho đến khi bụng réo lên vài tiếng mới chịu thỏa hiệp.
Là bánh mì nướng phô mai cùng và lạp xưởng hun khói, còn có một chai sữa bò nóng
Hương thơm ngào ngạt lại dinh dưỡng, một bữa sáng kiểu Tây tiêu chuẩn. Chỉ là lạp xưởng hun khói, sữa bò… Ninh Ngôn nhớ lại lời nói tối qua khi Đàm Diệp bắt nạt cô ở trên giường.
Này, lòng dạ Đàm Diệp không đến mức hẹp hòi như vậy chứ, cố ý làm những cái này?
Nhưng Ninh Ngôn phát hiện ánh mắt của các bạn học đều rất kỳ lạ.
“Bao Bao, trông tớ rất kỳ lạ sao?”
Mùi phô mai trước bàn hấp dẫn Long Bao Bao, Ninh Ngôn nhăn mặt hỏi cô nàng.
Long Bao Bao vừa quay đầu lại thì thấy Ninh Ngôn đang ăn lạp xưởng hun khói, lớp phô mai màu trắng ngà rất dày, không hiểu sao lại cảm thấy hình ảnh này không thích hợp với trẻ nhỏ.
"À…” Có thể ngửi thấy được mùi thơm, trông có vẻ rất ngon, Long Bao Bao nói: "Dám yêu đương với Chúc Diệp Thư, đại khái là khiến mọi người lau mắt nhìn cậu chăng?”
"Đã nói là tớ không mà.”
Ninh Ngôn mặt ủ mày ê, ăn uống cũng không vào nữa. Cô đưa phần lạp xưởng phô mai còn lại cho Long Bao Bao, tủi thân nói: “Bao Bao, cậu phải tin tớ, tớ và cậu ta không yêu nhau.”
"Tớ đương nhiên tin cậu!”
Long Bao Bao được ăn lạp xưởng hun khói kèm phô mai, cười hắc hắc, "Ngôn Ngôn của chúng chúng ta ngoan như vậy, sao có thể thích loại người chỉ được gương mặt đẹp trai mà tính cách lại vênh váo chứ?”
“Nhất định chỉ thích người giống như ‘Thạch Mộc’, thích đọc sách viết tiểu thuyết, một người đàn ông dịu dàng yên tĩnh nhỉ?” Long Bao Bao cảm thấy Ninh Ngôn căn bản sẽ không yêu sớm.
Nói đến tác giả mình yêu thích nhất, Ninh Ngôn cười khổ: “Cậu lại lấy tớ làm trò đùa nữa rồi..”
Dù sao thì thông tin cá nhân của ‘Thạch Mộc’ cơ hồ là bằng không.
“Tớ đoán Ngôn Ngôn cậu còn lâu mới yêu đương, nếu có thì cũng là một tình yêu cao cả” Long Bao Bao thổi nguội lạp xưởng hun khói nói: “Mẹ cậu hôm qua đúng là hơi quá.”
Được Long Bao Bao an ủi, Ninh Ngôn đột nhiên lại hơi sợ.
Cô rối rắm một lúc lâu, nhỏ giọng hỏi: “Bao Bao, nếu tớ thích một người đàn ông lớn hơn tớ nhiều tuổi thì làm sao đây?”
Ninh Ngôn chột dạ. Không đơn giản chỉ là thích, còn thích bị anh ấy đè.
Long Bao Bao nhất định sẽ cảm thấy cô là loại người trong ngoài không giống nhau?
“Bình thường thôi. Nghe cậu nói Thạch Mộc viết sách mười mấy năm, anh ta không phải cũng lớn hơn cậu mười hai mười ba tuổi đó sao?”
“Cũng không lớn hơn mười mấy tuổi như vậy…” Ninh Ngôn cúi đầu nói: “Đúng mười tuổi.”
“Mười tuổi? Không ngờ Thạch Mộc còn trẻ như vậy đã ra sách. Hả? Mười tuổi!”
Đây chứng tỏ là có người yêu! Long Bao Bao đang hưởng thụ mỹ vị hồi thần lại, suýt nữa làm rớt lạp xưởng hun khói trong tay.
Long Bao Bao bỗng nhiên dựa sát vào Ninh Ngôn, xác định cô gái đáng yêu ngoan ngoãn hiểu chuyện thường chia sẻ mọi chuyện với cô trước mặt là Ninh Ngôn mà cô quen biết được ba năm, không sai.
Bé ngoan sao lại có thể thích một người đàn ông ngoài đời thật? Còn lớn hơn mười tuổi?
Mắt Long Bao Bao bỗng nhiên lóe lên: “Cho nên đây là bữa sáng tình yêu, là bạn trai cậu làm?”
“Là anh ấy tự tay làm...”
Dù sao cũng không thấy có dán logo của quán ăn nào, mà vẫn còn đang nóng. Ninh Ngôn đỏ mặt lắc đầu: “Không phải bạn trai! Là tớ thích anh ấy mà thôi!”
A, người ta thường nói nếu muốn lấy được tâm ai đó, trước tiên phải bắt lấy dạ dày của người nọ.
Ninh Ngôn Ngôn nhất định là bị người đàn ông giỏi nấu ăn kia bắt được rồi, hiện tại còn thẹn thùng nữa chứ
Long Bao Bao hiểu rõ