Trở lại phòng, Đàm Diệp cầm áo khoác lên muốn đi.
“Anh rể!” Cánh tay bị Ninh Mạn véo một cái, Ninh Ngôn kinh hãi gọi anh, vẻ mặt Đàm Diệp lạnh nhạt nghi hoặc, làm như phẫn nộ không vui.
Ninh Ngôn cúi đầu, giọng nói nhỏ đến mức gần như nghe không thấy. “Em… Em muốn nhờ anh…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ninh Mạn cười tươi nhìn Đàm Diệp: “Em gái em kinh hãi nên mới như vậy, anh đừng trách nó, gan nó hơi nhỏ.”
Đàm Diệp gật đầu, nhíu mày vòng qua Ninh Mạn, đi tới gần cô hỏi: “Em nói gì?”
“Em muốn hỏi anh một vài vấn đề, sắp tới đây có một kỳ thi thử, em có rất nhiều chỗ chưa biết.”
Anh đứng thật gần.
Rõ ràng chính là bộ dáng thầy giáo thân thiện lắng nghe những thắc mắc của học sinh, nhưng tim Ninh Ngôn lại loạn nhịp. Hơi thở Đàm Diệp phả vào tai cô khiến vành tai cô lại đỏ lên.
“Được, anh biết rồi.”
Trong lúc Ninh Mạn khẩn trương thấp thỏm, Đàm Diệp lộ ra vẻ mặt thì ra là thế, quan tâm trấn an Ninh Ngôn nói: “Có chuyện gì thì hãy cứ mạnh dạn nói ra, phải tự tin hơn một chút, biết không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật là một thầy giáo tốt. Hứa Nghi Nhàn đối với đứa con rể tương lai này càng vừa lòng hơn.
Nhưng thầy Đàm với gương mặt thân thiện lại nhẹ giọng nói bên tai Ninh Ngôn: “Ngày mai gặp, Ngôn Ngôn.”
Giọng nói khàn khàn gợi cảm bên tai khiến cả người Ninh Ngôn nhũn ra. Cứ cảm thấy câu tiếp theo của anh là ‘ngày mai cũng tới chơi em’. Cô vội vàng trốn ra phía sau, “Anh rể, hẹn gặp lại.”
……
Cách kỳ thi đại học chỉ còn ba tháng. Lần đầu tiên Đàm Diệp đưa Chúc Diệp Thư đi học.
Chúc Diệp Thư ôm mục tiêu to lớn ‘muốn thân thiết với cậu’ đi tới Nhị Trung, khi ngồi trên xe gần như là vui mừng rớt nước mắt.
Hắn thấy túi vải họa tiết dâu tây bên ghế phụ, trong lòng cảm thấy quái dị, nhưng rất nhanh liền phát hiện bên trong là hộp đồ ăn sáng.
“Cảm ơn cậu.” Chúc Diệp Thư như được ân sủng mà cầm lấy nó đặt trên đầu gối.
“Cảm ơn cái gì?”
Đàm Diệp cũng không nghiêng đầu nhìn hắn. Chúc Diệp Thư biết, cậu mình làm chuyện gì cũng vô cùng chuyên chú, cho dù là ở văn phòng hay là trên bục giảng, lúc lái xe cũng không ngoại lệ.
Chúc Diệp Thư nhìn chằm chằm mặt nghiêng của Đàm Diệp, mũi cao thẳng, góc nghiêng khéo léo, lộ ra sức hút của một người đàn ông thành thục.
Chúc Diệp Thư yên lặng kéo thẳng bộ đồng phục trông cà lơ cà phất của mình.
Cậu hắn có chút thay đổi, mấy đứa con gái gọi cái kiểu này là bề ngoài lạnh lùng xa cách nhưng nổi tâm lại mãnh liệt như lửa. Ngày hôm qua lấy roi đánh mình, hôm nay lại làm bữa sáng, Chúc Diệp Thư không dám xuyên thủng sự thật, “Cảm ơn cậu vì hôm qua đã không đánh tám roi còn lại.”
“Cháu nên cảm ơn Ninh Ngôn, là cô ấy giúp cháu tránh được tám roi này.”
Bởi vì cuộc gọi kia, Đàm Diệp đi về phòng mình giải quyết, không còn quan tâm đến chuyện đánh hắn.
Hóa ra cú điện thoại hôm qua cậu phá lệ nhận giữa đường là do Ninh Ngôn gọi đến? Chúc