Ninh Mạn hẹn Đàm Diệp ra ngoài, cô ta nhịn không được gọi ba cuộc điện thoại, lần nào anh cũng nói là đang bận.
“Nhưng thức ăn ở cửa hàng này rất ngon, chỉ tuần này mới có, chờ đến khi anh rảnh thì không kịp ăn rồi.” Từ nhỏ đến lớn, Ninh Mạn rất ít khi bị từ chối, nếu không phải Hứa Nghi Nhàn đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm cô thì cô đã ngắt máy rồi.
“Tôi thật sự không rảnh.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đàm Diệp ở đầu bên kia điện thoại vẫn nhàn nhạt nói: “Cô thật sự muốn ăn thì ăn một mình đi. Tôi thật sự rất bận, hẹn gặp lại.”
“Nhưng hai người ăn cơm với nhau mới đủ!” Hứa Nghi Nhàn lên tiếng.
“Một người có thể ăn hai phần,” trước khi Ninh Mạn mở miệng, Đàm Diệp lại nói: “Ăn không hết, có thể gói đem về.”
Cuộc trò chuyện dừng lại, Ninh Mạn đứng tại chỗ ném điện thoại xuống đất.
“Mẹ muốn con gả cho loại người này?” Ninh Mạn oán hận nhìn về phía Hứa Nghi Nhàn: “Từ nhỏ đến lớn, mẹ quản chuyện học hành của con còn chưa tính, bây giờ trưởng thành rồi còn quản chuyện con kết hôn, mẹ xem con là gì? Con rối sao?”
“Mẹ đây không phải là muốn tốt cho con sao? Ba con cũng cảm thấy không tồi mà!” Hứa Nghi Nhàn nào nghĩ đến Ninh Mạn vẫn luôn nghe lời hiểu chuyện đột nhiên lại cáu kỉnh như vậy, sợ hãi ôm ngực.
“Nhưng con cảm thấy không tốt!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ninh Mạn tức giận đến điên, đẩy cửa đi ra ngoài: “Mẹ chỉ biết đến sĩ diện của mình, vậy thì mẹ gả Ninh Ngôn đi, con không muốn gả cho người mà mình phải nhìn sắc mặt người ta mà sống!”
Ninh Ngôn ở trong phòng làm bài bị quấy rầy đau đầu không thôi.
Quả nhiên, mẹ tới gõ cửa cô, nói vài câu rằng chị không nghe lời, bảo cô đi khuyên nhủ.
“Mẹ cũng không nói nổi chỉ, con đi thì làm được gì chứ?”
“Hai đứa là chị em ruột đó!” Hứa Nghi Nhàn nói một cách đương nhiên: “Mẹ và Mạn Mạn có thể không hợp ý nhau nhưng hai đứa là chị em ruột mà không nói chuyện được sao?”
Ninh Ngôn vốn cảm thấy không có gì, nhưng Hứa Nghi Nhàn lại nói: “Đàm Diệp là một người đàn ông tốt, trong nhà có tiền, bối cảnh gia đình cũng rất tốt, gả cho hắn là may mắn có nằm mơ cũng không được. Sau này mày mà lấy được người bằng một phần mười cậu ta thì mẹ sẽ thắp hương cảm ơn ông trời!”
“…”
Ninh Ngôn đang muốn đồng ý lập tức bĩu môi.
Cô đau lòng, không muốn đi.
“Làm sao?” Hứa Nghi Nhàn không ngờ rằng hai đứa con gái lại không nghe lời bà nói.
Nếu như bình thường thì Ninh Ngôn sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng lúc nãy làm bài, cô nghĩ đến lời Đàm Diệp nói với cô, có cái gì không vui thì nói ra, đừng để buồn phiền trong lòng, phải biết chủ động hơn, giống như làm bài vậy, cứ nỗ lực, làm sai thì sửa.
Nhưng nếu không làm thì ngay cả cách chính xác cũng không biết.
“Con và chị không trò chuyện được.” Ninh Ngôn cắn răng nói: “Con và chị thì có cái gì để nói đây đây? Nói chuyện chị ấy lớn lên ở Hòa Thành, còn con thì lớn lên ở nhà bà ngoại? Nói chuyện khi còn nhỏ chị ấy được ba mẹ đưa đi công viên giải trí chơi, còn con thì được bà ngoại đưa đi bắt dế sao? Chị ấy oán trách ba mẹ bắt chị ấy vào lớp mà chị ấy không hứng thú, con oán trách cái gì đây? Oán trách mùa hè ở nhà bà ngoại đầy muỗi sao?”
Nói xong lời cuối cùng, Ninh Ngôn vẫn nhịn không được nức nở.
Hứa Nghi Nhàn nâng tay phải lên muốn đánh, nhưng dừng lại.
“Được rồi. Con đi.” Ninh Ngôn lau khóe mắt, “Con sẽ ngoan, sẽ không khiến mẹ đau lòng.”
Ninh Ngôn mang đôi giày chơi bóng bạc màu đi ra ngoài, cô xỏ thật lâu, bởi vì kích cỡ quá nhỏ nên rất khó mang.
Trong nhà lập tức yên ắng. Hứa Nghi Nhàn đi đến cửa trước, thấy rất nhiều đôi giày xinh đẹp, không thiếu những đôi có giá trị xa xỉ. Ở dưới đáy có hai đôi giày không ăn nhập với những đôi kia được xếp vào một góc.
Là của Ninh Ngôn. Đồ xấu như vậy, vốn không nên xuất hiện ở nhà này.
Ninh Ngôn vẫn luôn ngoan ngoãn, chưa từng nói muốn mua đồ gì cả. Không giống Ninh Mạn hay đòi đi mua sắm, từ nhỏ đã được bà cho ăn mặc xinh đẹp.
Ninh Ngôn đương nhiên tìm Ninh Mạn không ra. Cô đi ra ngoài một vòng cho có, gửi cho Ninh Mạn một tin nhắn nói rằng mẹ rất tức giận.
Ninh Mạn trả lời lại một chữ ‘ờ’, tỏ vẻ đã xem.
Bởi vì bị Ninh Mạn đẩy ra làm bia đỡ đạn, Ninh Ngôn ngược lại không bị cả hai bên mắng mỏ.
“Đâu có chuyện gì liên quan tới mình đâu.” Cũng không biết Ninh Mạn ở ngoài có an toàn hay không, nhưng chuyện chị ấy đi đêm không về ngủ đã là chuyện thường. Lúc này trời đã tối, cách đó không xa có một cửa hàng tiện lợi.
Ninh Ngôn mua một hộp sô cô la đậu nho nhỏ, cô vừa đi qua đi lại vừa ăn, không muốn về nhà ngay
Một vài đèn trên đường đã hỏng từ lâu, cửa hàng xung quanh đã đóng hết, không gian tối om. Ninh Ngôn lấy điện thoại ra, máy hết pin nên đã tự động tắt.
“Vậy sô cô la đậu này…”
Cô dừng chân lại,