Cô gái nhỏ trong lòng anh run nhè nhẹ, sợi tóc mềm mại, giọng nói nhỏ xíu
Giống như ánh sáng chợt lóe chở tắt, ngay sau đó sẽ biến mất.
Đàm Diệp nhẹ nhàng ôm cô, ngẩng đầu lên nhìn màn đêm, nỗ lực hít sâu kiềm chế rung động trong ngực.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tốc độ ánh sáng khoảng chừng ba trăm triệu mét trên giây, đường kính vũ trụ khoảng 93 tỷ năm ánh sáng
Anh nhớ rất nhiều năm về trước, sắp mơ hồ không rõ trong trí nhớ, anh cũng bằng tuổi Ninh Ngôn lúc này, ngồi trong phòng học nghe thầy giáo giảng bài. Thầy giáo nói, chúng ta nhìn thấy ánh sáng, khoảng cách đã là ngàn vạn năm.
Ánh sáng đi về phía trước
Thời điểm có thể nhìn thấy nó, nó đã không còn ở chỗ đó nữa, rất có thể đã nổ tung rồi biến mất
Nhưng cô gái nhỏ anh đã từng bỏ lỡ quá nhiều lần, so với ánh sáng ấy còn khó giữ lấy hơn, lúc này đang thật sự ở bên cạnh anh
“Thật xin lỗi.”
Ninh Ngôn cảm nhận được thân thể Đàm Diệp cứng đờ, cô hít mũi, nỗ lực bày ra gương mặt tươi cười nói: “Trời quá tối, anh coi như em hồ ngôn loạn ngữ đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bầu trời tối tăm mông lung, không khí ái muội càng khiến tim đập nhanh.
“Ừ. Trời thật tối.”
Đàm Diệp buông cô ra, duỗi tay vuốt mấy lọn tóc của cô ra sau. Anh vuốt ve vành tai tinh xảo mềm mại đang nóng lên của cô.
Màn đêm yên tĩnh
Anh cúi người xuống, xung quanh yên tĩnh, chỉ có thể cảm nhận rõ ràng được hơi thở và giọng nói khàn khàn của anh lọt vào trong tai cô: “Ngôn Ngôn, anh cũng thích em.”
“Nhưng không phải hồ ngôn loạn ngữ.”
Lúc Ninh Ngôn đang há miệng kinh ngạc, Đàm Diệp đã hôn lên môi cô, nói: “Ngủ ngon.”
……
Ninh Ngôn rất ít nói ngủ ngon. Bà ngoại luôn bảo cô đừng đọc sách nữa, đi ngủ sớm một chút, cô cũng sẽ không vì thế mà nói ngủ ngon với đống sách vở.
Lúc học cấp 2, bạn bè nói từ ngủ ngon ý là yêu người kia. Nhưng cô ngay cả nói chuyện bình thường với ba mẹ cũng rất khó khăn, càng khỏi nhắc đến chuyện nói ngủ ngon.
Rốt cuộc Đàm Diệp có biết tầng ý nghĩa này không? Ninh Ngôn nằm trên giường trằn trọc cả đêm, cô quả nhiên nằm mơ
Cô mơ thấy mình đứng ở một chỗ không có đèn rồi bị ai đó bắt đi, người kia như kẻ điên đấm từng cú từng cú trên người cô, đau tận xương cốt.
Cô chỉ còn lại một nửa sức lực, chỉ có thể cầu nguyện trời mau sáng. Nhưng cô đã không thể nhìn thấy ánh sáng.
Rốt cuộc cũng có người tới cứu cô, nhưng cô không biết người nọ là ai, muốn nhìn cũng nhìn không rõ.
Cảnh trong mơ đột nhiên dừng lại, tiếng đồng hồ báo thức kêu lên
“Muộn rồi!”
Ninh Ngôn nhanh chóng mặc quần áo đi ra cửa, trong túi còn mấy đồng tiền có thể mua bữa sáng.
“Chạy cái gì? Vội lắm sao?”
Hứa Nghi Nhàn ngồi trên sô pha, không vui nhìn Ninh Ngôn một cái, Ninh Ngôn lập tức xin lỗi, nói phải đi học.
“Không ăn bữa sáng à?”
“Bữa sáng?”
Trông chốc lát, Ninh Ngôn không phản ứng kịp. Lúc chị gái không có ở nhà, mẹ đều không làm bữa sáng. Hứa Nghi Nhàn ngại phiền, bà càng thích đi công viên tản bộ rồi hít thở không khí trong lành hơn, coi như là dưỡng da dưỡng sinh.
Lúc đang cảm thấy khó hiểu, Ninh Ngôn mới chú ý tới trên bàn có cháo.
“Mỗi lần ngủ quên liền đói bụng, bụng trống không thì làm sao học vào được?” Hứa Nghi Nhàn đi vào phòng bếp mang bánh bao nhân trứng sữa ra: “Sợ ăn cháo chậm thì cầm lấy bánh bao ăn trên đường đi.”
“Con không đói bụng…” Ninh Ngôn nhỏ giọng nói: “Con dùng tiền tiết kiệm mua đồ ăn trên đường cũng được.”
“Mua trên đường? Trong nhà thiếu một miếng ăn của con sao?”
Hứa Nghi Nhàn nói xong cũng sửng sốt, bà lại lên giọng răn dạy: “Ăn đồ ăn ngoài? Con có nhiều tiền như vậy sao?”
“Không có nhiều ạ. Một tuần hai mươi đồng, đều là tiền con để dành được.” Ninh Ngôn nghiêm túc nói: “Con thật sự không đói bụng, con vẫn chăm chỉ học.”
Thấy bộ dáng vừa khẩn trương vừa giải thích của cô. Hứa Nghi Nhàn kìm nén sự tức giận, nhưng càng nghĩ càng khó chịu.
Bữa sáng này là những thứ Ninh Mạn thích ăn, Ninh Ngôn chưa từng ăn được mấy lần.
Lúc Ninh Mạn lớn chừng này, tiền tiêu vặt một tuần mấy trăm đồng, mấy ngày lễ về nhà còn sẽ mua quần áo mới rồi ăn mặc thật xinh đẹp.
“Lấy đi, đừng để đến muộn.”
Hứa Nghi Nhàn nói thêm một câu: “Giày con hư nên mẹ ném đi rồi. Lấy đôi màu trắng kia của chị con mà mang đi.”
“Mẹ nói với chị chưa ạ? Chị ấy sẽ tức giận mất!” Ninh Ngôn không chịu nổi.
“Mang đồ của chị gái thôi mà, nó còn tức giận?”
“Tết năm kia, con mặc đồ chị vốn không cần nữa mà chị ấy đã rất tức giận. Mẹ còn nói con đừng có đụng vào đồ của chị.” Ninh Ngôn trả lời cẩn thận
“Bảo con mang thì cứ mang đi!” Hứa Nghi Nhàn không biết nói gì hơn, gần như là hét lên: “Con có nghe hay không?”
“Vâng.” Ninh Ngôn về phòng thay một đôi tất nới
Hứa Nghi Nhàn vốn muốn mắng cô lề mề, nhưng nhìn lại, nỗ lực nhẹ nhàng thở ra: “Mẹ lái xe đưa con đến trường.”
……
Đến lớp học sớm hơn vài phút, Ninh Ngôn thở ra một hơi thật dài
Long Bao Bao cảm thấy bộ dạng này của Ninh Ngôn giống như người bị tang thi đuổi theo trong bộ phim điện ảnh cô xem lúc cuối tuần.
“Xảy ra chuyện gì à?” Long Bao Bao đưa cho Ninh Ngôn một viên kẹo sữa đại bạch thỏ: “Trên đường đi học gặp được bạn trai?”
“Không,