“Đừng nóng vội.”
Hơi thở của Đàm Diệp phả lên mặt cô, trong lúc nhất thời không phân biệt được trên mặt nóng hơn hay dưới tay nóng hơn.
Được Đàm Diệp chỉ dẫn cởi quần, lúc phần thân vừa thô vừa lớn nằm trong tay mình, đầu óc Ninh Ngôn trống rỗng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô theo bản năng cầm lấy, cảm thấy một bàn tay không đủ, lại phủ tay kia lên.
“Thật lớn…”
Dương vật thô to nóng bỏng hơn so với trong tưởng tượng, như muốn thiêu đốt cả bàn tay cô. Ninh Ngôn lặng lẽ cúi đầu nhìn, phát hiện Tiểu Đàm Diệp không xấu một chút nào, chỉ là kích cỡ có chút khiến người ta sợ hãi, phần đỉnh mơ hồ còn có vệt nước.
Trong không gian chật chội, hơi thở nam tính của Đàm Diệp cực kỳ nồng đậm
“Thích?” Đàm Diệp dụi dụi trán cô, “Sẽ sao?”
“Em…” Ninh Ngôn nghẹn lời, rõ ràng sẽ không giúp anh tuốt, lại không buông tay được.
“Không sao, anh dạy em.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đàm Diệp cầm ngược lại tay nhỏ của cô, lòng bàn tay mềm mại bao lấy từng chút một, khoái cảm khi xoa nắn trên dưới ít.
Rõ ràng là anh không dùng lực, nhưng tiếng thở dốc theo động tác phập phồng của cô chui vào tai khiến người ta khó lòng nhịn được. Đàm Diệp rất muốn nghe thanh âm của cô khi bị anh làm, nhất định là rất ngọt.
“Xoa phía dưới.” Đàm Diệp dốc lòng dạy dỗ.
Túi tinh nặng trĩu nằm trong lòng bàn tay được cô nhẹ nhàng xoa nắn, Ninh Ngôn thấy yết hầu Đàm Diệp chuyển động, phát ra một tiếng rên khàn khàn gợi cảm
Cô thấy anh kéo cổ áo sơ mi xuống, mơ hồ lộ ra đường cong tinh xảo của xương quai xanh, vừa thấy đã muốn sờ.
“Đừng phân tâm.” Đàm Diệp cúi đầu, đôi mắt đen vẫn trầm tĩnh như cũ, nhưng dục vọng trong đó lại cực kỳ nồng đậm, “Giúp anh bắn ra.”
“Hức…”
Phần thân trong tay cô càng lúc càng lớn hơn, đỉnh còn tiết ra dịch nhớp nháp, Ninh Ngôn miệng khô lưỡi khô, hai tay mỏi nhừ, động tác trên bàn tay bị anh nắm lấy càng lúc càng nhanh.
Cô thấp giọng cầu xin: “Anh nhanh bắn đi.”
Môi bỗng nhiên bị anh hôn lấy, tinh dịch trắng đục sền sệt bắn lên ngực và bụng nhỏ của cô
Đàm Diệp dùng tay lau ngực cho cô, hỏi: “Hài lòng chưa?”
Ninh Ngôn lắc đầu, nắm lấy tay anh, chậm rãi đưa vào váy.
Phía dưới của cô không biết đã ướt từ bao giờ. Từ ngón tay, Đàm Diệp có thể cảm nhận được cánh hoa đầy đặn lúc này đang run rẩy khép lại.
“Em… muốn…”
“Không được.”
Cách quần lót, tay Đàm Diệp đặt lên hạt châu nhỏ của cô, ấn nhẹ, chỉ ít ỏi vài cái mà thân thể Ninh Ngôn nhỏ đã mềm xuống, rên rỉ vặn vẹo.
Chỉ dám trộm nhớ tới người đang vuốt ve hoa huyệt của cô, trong đầu chỉ còn lại khoái cảm như mộng ảo khó có thể tưởng tượng nổi, Ninh Ngôn cắn môi, rên một tiếng tiết ra lòng bàn tay anh.
Nhưng Đàm Diệp lại không tiếp tục.
“Em còn nhỏ.” Đối diện với vẻ mặt nghi hoặc của Ninh Ngôn, Đàm Diệp lấy giấy lau dâm dịch dính đầy lên tay rồi sửa sang quần áo lại cho cô, “Em còn chưa đủ tuổi, sao có thể làm chuyện này?”
“Em trưởng thành rồi!”
“Nói dối.” Đàm Diệp duỗi tay miết nhẹ môi cô, nhàn nhạt nói: “Ngày mai em mới mười tám, không phải sao?”
……
Lời nói bị vạch trần khiến Ninh Ngôn cơ hồ là chạy trối chết. Chỉ tới trạm giao thông công cộng, cô cứ khăng khăng muốn xuống xe, cả người dính nước mưa chạy về nhà.
“Đứng ngoài cửa cho ráo nước rồi vào.” Mới mở cửa ra, lại bị mẹ mắng bắt đứng tại chỗ.
Vào nhà, Ninh Ngôn phát hiện trên bàn trống trơn, bữa tối đã dọn dẹp xong hết rồi. Cô nói: “Con về phòng trước.”
Ninh Mạn vẫn luôn lướt điện thoại, lúc này mới ngẩng đầu lên, thấy bộ dạng như gà rớt vào nồi canh của Ninh Ngôn, xùy một tiếng, nói: “Chị vừa đọc được một tin, có một cô gái trời mưa không mang dù, trốn ở dưới cầu rồi chết đuối. Ninh Ngôn, em nói xem, cô ta có ngu ngốc không chứ?”
“Ngốc.”
Đến nhà này đã ba năm, Ninh Ngôn cũng có sức miễn dịch, khẽ cười nói: “Chị ngủ ngon.”
Ninh Mạn còn muốn nói có tin tức của một nữ sinh đi đêm không về bị cướp tiền cướp sắc, bị câu ngủ ngon của Ninh Ngôn chặn đứng, quay đầu kêu Hứa Nghi Nhàn: “Mẹ, em gái buồn ngủ, lát nữa không cần làm bữa khuya cho nó đâu.”
……
Sau khi tắm rửa xong thật lâu rồi, Ninh Ngôn