Nhà hàng có khu vườn vắng vẻ nhất Hoa Thành. Hứa Nghi Nhàn tự mình ra cửa đón Ninh Ngôn, suýt nữa bị đồng phục trên người cô làm tức đến ngất: “Chuyện lớn như vậy mà mặc cái này? Tao không mua cho mày nổi một bộ quần áo nào hay sao? Mày biết Đàm phu nhân là người có thân phận như thế nào không, đây là muốn vứt hết mặt mũi của mẹ mày đi hả? Cũng không chịu học theo chị mày, để mẹ bớt lo hơn một chút!”
“Con xin lỗi.” Ninh Ngôn vẫn luôn cúi đầu.
Ninh Mạn từ nhỏ đã sống với ba mẹ, cũng không chẳng bớt lo được, cũng chẳng thiếu chị ấy một bộ quần áo nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng lời này Ninh Ngôn không dám nói, đành phải chịu ăn mắng
Chị gái Ninh Mạn của cô là nghiên cứu sinh của Nam Đại, thành tích tốt, lớn lên lại xinh đẹp. Vào đại học liền có không ít nhà giới thiệu con trai mình, không thiếu những người nhà giàu, nhưng phần lớn đều không lọt nổi mắt mẹ nên đều bị từ chối.
Lần trước, ngay đến cả con trai thị trưởng cũng qua loa lấy lệ, lần này mẹ lại coi trọng như thế, Ninh Ngôn nghĩ không ra nhà trai lợi hại đến mức nào.
“Đã trò chuyện ổn thỏa hết cả rồi, đối phương cũng rất vừa lòng. Nếu không phải ba mày đi công tác không ở nhà, tao cũng chẳng muốn mày tới.”
Vừa đi Hứa Nghi Nhàn vừa nhắc nhở cô với giọng điệu nghiêm khắc: “Lát nữa đừng có nói chuyện lung tung! Ném hết mặt mũi nhà này xem về tao có đánh mày không.”
Còn chưa mở cửa phòng ra, Ninh Ngôn đã nghe thấy tiếng cười của chị gái.
So với lúc nhận được xe hơi mới từ ba còn vui vẻ hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hóa ra anh là giám khảo của cuộc thi mà em đi thi năm ngoái ở Gia Đại! Lần đó đứng trên sân khấu em đã chú ý đến anh rồi! Em vẫn luôn nghe nói đồ ăn ở căn tin Gia Đại ăn rất ngon, đáng tiếc lần đó quá gấp nên không ăn được.”
“Lần sau tôi sẽ mang một phần đến.”
Một giọng nam trong trẻo, trầm thấp vang lên, Ninh Ngôn sững sờ trong nháy mắt, cô thấy Ninh Mạn ngồi bên cạnh Đàm Diệp, ý cười dịu dàng.
Khuyên tai kim cương trên người Ninh Mạn phát ra ánh sáng lộng lẫy, chiếu vào mắt Ninh Ngôn đến phát đau.
“À, đây là em gái em, Ninh Ngôn.”
Ninh Mạn không ngờ rằng Ninh Ngôn vậy mà mặc đồng phục tới, nét mặt chợt lóe lên vẻ ghét bỏ nhanh chóng biến mất: “Nó đang học lớp 12 nên chắc là gấp gáp về trường học.”
“Thành tích cũng bình thường thôi, trễ một chút cũng không sao.” Sợ khiến Đàm Diệp không hài lòng, Hứa Nghi Nhàn nói: “Tiểu Đàm, ngoại trừ ba nó thật sự không thể tới, người trong nhà Mạn Mạn con đều đã gặp qua, con xem lúc nào tiện để chúng ta có thể gặp ba mẹ con?”
“Cháu sẽ nhanh chóng sắp xếp.” Đàm Diệp lễ phép trả lời.
Ninh Ngôn càng cúi đầu thấp hơn.
Hóa ra chị và Đàm Diệp đã sớm biết nhau! Nếu anh là giám khảo thì nhất định lần đó có ấn tượng sâu về người đã giành hạng nhất là chị.
Cho nên buổi xem mặt hôm nay mới thuận lợi như vậy.
Ninh Ngôn lặng lẽ nhìn Đàm Diệp.
Đôi môi hôm qua mới hôn cô lúc này hơi mím lại, vừa nghiêm túc lại vừa lạnh lùng.
Gương mặt hôm qua vốn gần trong gang tấc, lúc này lại như cách sơn hải, xa cách đến gần như lạnh nhạt.
Anh không nhìn cô, chỉ kiên nhẫn trả lời mỗi một vấn đề mà mẹ và chị hỏi.
Trong ba tháng vừa qua, Ninh Ngôn phát điên muốn biết hết thảy về anh. Lúc này đây anh chính miệng trả lời, cô lại không dám nghe.
“Ninh Ngôn.” Ở dưới bàn, Hứa Nghi Nhàn véo tay Ninh Ngôn, ý bảo cô đừng giả chết.
“A.”
Đau đến muốn khóc. Ninh Ngôn thấy mặt Đàm Diệp lộ ra vẻ nghi hoặc.
Cô không nên xuất hiện buổi xem mắt mà hai bên đều hài lòng này mới đúng.
“Con, chiều con còn có tiết, con về trường học trước.” Ninh Ngôn đột nhiên đứng dậy, đi về phía cửa, lại dừng bước xoay người nói: “Mẹ, chị, anh rể, mọi người ăn trưa vui vẻ.”
“Ai da, đứa nhỏ này nói gì vậy.”
Tuy