Ninh Ngôn chọn một ly rượu đào. Ánh đèn quán bar ánh đèn chiếu vào phần miệng cốc, tỏa ra ánh sáng mập mờ.
Rượu màu hồng nhạt trông rất giống nước có ga, nhẹ nhàng mập mờ như muốn dụ dỗ người khác. Nhưng hương vị lại không dễ uống chút nào, mùi vị cay nồng xộc lên tận mũi, Ninh Ngôn chỉ uống một ngụm thôi đã hối hận.
Đây chính là tiền tiêu vặt của cô trong một tuần đấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Miễn cưỡng uống xong nửa ly, lúc mặt mày ủ ê, bên cạnh xuất hiện ba gã đàn ông, tuổi không lớn, mở miệng ra đã nói những lời ngả ngớn.
“Em gái nhỏ, người lớn trong nhà không đi theo hả?”
Nhìn thấy váy đồng phục màu xanh đen dài đến đầu gối, một gã đàn ông nói: “Anh cũng tốt nghiệp từ Nhị Trung này, đàn em, anh mời em uống một ly để chúc mừng duyên phận của chúng ta, thế nào?”
“Tôi sẽ không uống rượu.”
Ninh Ngôn khéo léo từ chối lời mời rượu của bọn họ: “Cảm ơn, tôi thật sự không uống.”
Ba gã đàn ông kia đưa mắt ra hiệu với nhau, cười nói: “Được, không uống rượu, chúng ta đi uống cái khác.”
“Đợi đã”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mắt thấy ba người vây lại đây, Ninh Ngôn nghĩ đến các loại tin tức xấu trong quán bar, sợ tới mức run bần bật.
Tựa như vào nhầm chỗ đi săn, như con mồi bị sói vây quanh, ngay cả xương cốt cũng không còn.
“Không thấy cô ấy từ chối sao?”
Không gian hỗn loạn lập tức vang lên tiếng bịch bịch bịch, những cú đấm vừa nhanh vừa chuẩn, một góc trong quán bar lập tức yên tĩnh lại.
Ninh Ngôn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, tay bị Đàm Diệp kéo lấy cũng không phản ứng lại, ngơ ngơ ngác ngác bị anh đưa lên xe.
Trên đường vào khách sạn, Ninh Ngôn gắt gao nắm lấy tay Đàm Diệp, trong lòng vẫn còn hoảng sợ.
“Đi tắm rửa trước đã.”
Ninh Ngôn cùng lắm cũng chỉ được mét sáu, ở cạnh Đàm Diệp hết như một đứa trẻ. Đàm Diệp cực kỳ tức giận, xách cô ném vào phòng tắm, giọng nói trầm thấp lạnh như băng: “Tắm sạch mùi thuốc lá trên người đi.”
Lúc dòng nước ấm áp chảy xuống mặt, lúc Ninh Ngôn mới hoảng hốt phục hồi lại tinh thần.
Vào quán bar còn chưa tính, cô còn đi thuê phòng với đàn ông?
Mà hiện tại, gương trong phòng tắm phản chiếu cơ thể trần trụi của cô, dòng nước chảy qua mỗi một tấc da tấc thịt trông cực kỳ ái muội.
Ninh Ngôn nhịn không được mà nhớ tới những tình tiết chỉ dám tưởng tượng trong đầu, nhớ tới giấc mộng xuân kia, cả người nóng lên.
Cô tắm rửa rất lâu.
Không mặc bộ đồng phục ám đầy mùi thuốc lá kia nữa, cô bọc cơ thể lại bằng một cái khăn tắm, lộ ra bờ vai mượt mà, cả người hồng hào như phát sáng
“Lại đây.”
“Em không qua!”
Rèm cửa khép kín, trong phòng tối tăm, chỉ có thân ảnh Đàm Diệp là rõ ràng. Còn đi tiếp nữa, chính vạn kiếp bất phục…
Lúc nãy làm chuyện sai trái, bây giờ đầu óc Ninh Ngôn rối bời, tay nắm chặt lấy khăn tắm.
“Lại đây nhận sai.” Giọng nói Đàm Diệp trầm ổn, tựa như thầy giáo đức cao vọng trọng đang phê bình học sinh yếu kém, cũng giống như người lớn trong nhà nhọc lòng răn dạy đứa trẻ hư
“A.”
Cơ hồ là phản ứng theo bản năng, Ninh Ngôn vừa mới đi đến mép giường liền nhận ra mình lại bị anh gài bẫy.
Nhưng đã chạy không kịp nữa rồi.
Đàm Diệp kéo cô gái nhỏ vào trong ngực, ấn cô nằm trên đầu gối mình, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho cô, kéo khăn tắm cao lên để lộ một phần mông nhỏ, đánh bốp bốp hai cái.
“Sai chỗ nào?”
“Không nên đến quán bar…”
Mông đau quá! Anh ra tay