“Hoắc Anh Tuấn, tôi hận anh” Khương Tuyết Nhu nước mắt kiệm được mà tuôn tròa.
“Dưỡng thai cho thật tốt, công ty tạm thời cũng đừng đi, chuyện của tập đoàn Hồng Nhân sau này do anh tự mình xử lý cho em, cho đến khi hai đứa bé được khỏe mạnh sinh ra là được.
Hoắc Anh Tuấn không đành lòng nhìn cô khóc, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng mở miệng.
Sau khi nói xong, anh xoay người đi tới cửa.
“Anh đứng lại...!"
Khương Tuyết Nhu ý định muốn đuổi theo, Ngôn Minh Hạo bất đắc dĩ ngăn cản cô: "Thiếu phu nhân, cô cũng đừng trách Cậu cả, Cậu cả gần đây đã vì cô mà trở mặt với Cậu Tống, bố mẹ của Nhạc Hạ Tuyền chạy tới mắng Cậu cả hai chết con gái bọn họ, anh ấy bây giờ trong lòng cũng rất phiền."
Bước chân Khương Tuyết Nhu hơi chậm lại, vẫn không dám tin tưởng hỏi: “Ngôn Minh Hạo, người chết kia thật sự là Nhạc Hạ Tuyền sao?"
“Ừ, nhân viên nghiệm xác làm giám định kia cũng là người của chúng ta, chưa làm gì sai, thiếu phu nhân, cô thật là nghĩ sai rồi."
Nghĩ sai rồi.
Cô sai thật rồi?
Người khác đều nói Nhạc Tiếu Nhi lừa cô.
Chính có cảm giác được Nhạc Hạ Tuyền nhìn rất quen mắt mà, nhất là cặp mắt kia.
Nhưng vì cái gì báo cáo giám định của Hoắc Anh Tuấn lại chứng minh cô ta là Nhạc Hạ Tuyền thật.
Đúng rồi, Khương Kiều Nhân là giả Hoắc Anh Tuấn, có phải là cô ta biết được mình biết được chân tướng rồi hay không, cho nên lại đem Nhạc Hạ Tuyền thật thả trở lại, dẫu sao, Khương Kiều Nhân muốn giả mạo Nhạc Hạ Tuyền, thì Nhạc Hạ Tuyền thật hẳn trong tay cô ta.
Trong lòng cô lộp bộp.
Càng nghĩ càng có thể, lập tức gọi điện thoại cho Lâm Minh Kiều: “Tớ hỏi cậu, thời điểm cậu đi làm giám định nhân thân có đụng phải người nào hay không, hay tiết lộ ra ngoài"
“Cậu bảo tớ cẩn thận, tớ dĩ nhiên chưa nói với bất kỳ người nào,