Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Bác Sĩ Tâm Lý Nyasia


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Làm sao, trách tôi quấy rầy anh với tình nhân cũ của anh sao?"Cô nghẹn ngào châm chọc.

"Anh chưa bao giờ làm gì có lỗi với em, em tại sao vẫn luôn không phân biệt được phải trái liền làm nhục người khác, em lập tức cho nói xin lỗi Hạ Thu” Hoắc Anh Tuấn âm u ra lệnh.

Nói xin lỗi?
Khương Tuyết Nhu giống như là nghe được truyện cười thế kỷ vậy.


“Anh Tuấn, không cần”Nhạc Hạ Thu liền vội vàng khuyên nhủ: “Anh mau cùng phu nhân của anh trở về đi thôi, ắt xì".

Cô mới vừa nói xong cũng hắt hơi một cái, thân thể rụt lại một cái.

Hoắc Anh Tuấn vội vàng cởi áo khoác của mình để khoác lên trên người cô.

Khương Tuyết Nhu đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.
Trước đây chẳng qua là xuất hiện một Nhạc Hạ Tuyền có dáng dấp mấy phần giống với Nhạc Hạ Thu, hai người liền rùm beng phải không thể giải quyết được, thiếu chút nữa ly dị.

Hôm nay là một Nhạc Hạ Thu chân chính xuất hiện, cô còn có hy vọng thắng được sao?
Đáy mắt cô một mảnh mờ mịt.

Tối nay có phải là cô không nên tới đây hay không?
Hoắc Phong Lang vẫn đứng cửa không nghĩ sẽ nhúng tay vào chuyện này nhìn bóng lưng run rẩy cô đơn, của cô, có chút không đành lòng đứng lên, không nhịn được nói: “Hoắc Anh Tuấn, thật quá đáng, dù như thế nào đi nữa thì cô ấy cũng là vợ anh, hai người bây giờ là vợ chồng, buổi tối muộn không trở về nhà mà lại cùng người đàn bà khác ở trong phòng kín ân ân ái ái, anh có từng nghĩ tới cảm nhận của Tuyết Nhu không".


"Ai ân ân ái ái"Hoắc Anh Tuấn chán ghét không dứt, nhìn chằm chằm Khương Tuyết Nhu mắng: "Có phải là em mang Hoắc Phong Lang tới hay không, em bị cậu ta dạy dỗ còn chưa đủ hay sao, cậu ta chính là muốn khích bác ly gián, em tại sao vẫn không thể nhìn ra những thứ này, những người có dã tâm này đang ly gián chúng ta, tại sao em lại không hiểu mà còn tới đây gây sự."
“Ai khích bác ly gián, anh có bị bệnh không” Hoắc Phong Lang cũng lửa giận bốc ba mét.

"Được rồi, chúng ta đi thôi” Khương Tuyết Nhu níu tay anh ta lại.

Cô mệt mỏi, cô không nên tới.

"Ai bảo em bắt lấy tay cậu

ta” Hoắc Anh Tuấn sải bước đi tới, đem cô kéo đến bên cạnh mình: “Hoắc Phong Lang, tôi cảnh cáo cậu, sau này cách xa cô ấy ra".

Cách đó không xa Nhạc Hạ Thu thấy một màn này sắc mặt cứng đờ, cô âm thầm nắm chặt quả đấm, giấu đi ánh mắt ghen tị.

“Anh muốn Hoắc Phong Lang cách xa tôi một chút, vậy anh có cách Nhạc Hạ Thu xa một chút không?"
Khương Tuyết Nhu hất tay của anh ra, cười nhạt: “Chỉ cho phép đốt lửa phóng hỏa, nhưng không cho phép người khác đốt đèn, Hoắc Anh Tuấn, anmh muốn cùng Nhạc Hạ Thu hợp lại, có thể trực tiếp nói với tôi, tôi cũng không có xin anh cùng tôi ở chung một chỗ, buổi tối nói phải làm thêm giờ, muốn trị bệnh, kết quả anh chính là đang lừa gạt tôi như vậy sao, anh có biết hay không mới vừa nãy anh còn nằm ở trên ngực cô ta dáng vẻ thật là rất chán ghét"

Hoắc Anh Tuấn sửng sốt một chút, cặn chặt lông mày, lúc này, Nhạc Hạ Thu đi tới: “Anh Tuấn, hay là để tôi tới giải thích rõ đi."

"Cô ấy mới vừa nãy thật sự là chữa bệnh cho anh, anh không có nói cho em biết, chính là sợ em giống như bây giờ hiểu lầm, suy nghĩ bậy bạ” Hoắc Anh Tuấn mặt đầy bất đắc dĩ nói.

Khương Tuyết Nhu hờ hững ngẩng đầu, châm chọc: “Kia có cần tôi phải nói lời xin lỗi với các người hay không."
Nếu như anh còn dám để cho mình nói xin lỗi với Nhạc Hạ Thu, bảo đảm cũng không có sau đó.

Hoắc Anh Tuấn: "..".

Hoắc Phong Lang âm dương quái khí nói: “Nói xin lỗi cái gì, biết rất rõ ràng là tình nhân cũ, còn cô nam quả nữ ở riêng với nhau, vừa thấy mặt đã chửi bới người vợ đang mang thai của mình, huống chi chỉ là một người phụ nữ bình thường cũng sẽ khó chịu"
- ----------------------.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện