“Làm sao, trách tôi quấy rầy anh với tình nhân cũ của anh sao?"Cô nghẹn ngào châm chọc.
"Anh chưa bao giờ làm gì có lỗi với em, em tại sao vẫn luôn không phân biệt được phải trái liền làm nhục người khác, em lập tức cho nói xin lỗi Hạ Thu” Hoắc Anh Tuấn âm u ra lệnh.
Nói xin lỗi?
Khương Tuyết Nhu giống như là nghe được truyện cười thế kỷ vậy.
“Anh Tuấn, không cần”Nhạc Hạ Thu liền vội vàng khuyên nhủ: “Anh mau cùng phu nhân của anh trở về đi thôi, ắt xì".
Cô mới vừa nói xong cũng hắt hơi một cái, thân thể rụt lại một cái.
Hoắc Anh Tuấn vội vàng cởi áo khoác của mình để khoác lên trên người cô.
Khương Tuyết Nhu đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.
Trước đây chẳng qua là xuất hiện một Nhạc Hạ Tuyền có dáng dấp mấy phần giống với Nhạc Hạ Thu, hai người liền rùm beng phải không thể giải quyết được, thiếu chút nữa ly dị.
Hôm nay là một Nhạc Hạ Thu chân chính xuất hiện, cô còn có hy vọng thắng được sao?
Đáy mắt cô một mảnh mờ mịt.
Tối nay có phải là cô không nên tới đây hay không?
Hoắc Phong Lang vẫn đứng cửa không nghĩ sẽ nhúng tay vào chuyện này nhìn bóng lưng run rẩy cô đơn, của cô, có chút không đành lòng đứng lên, không nhịn được nói: “Hoắc Anh Tuấn, thật quá đáng, dù như thế nào đi nữa thì cô ấy cũng là vợ anh, hai người bây giờ là vợ chồng, buổi tối muộn không trở về nhà mà lại cùng người đàn bà khác ở trong phòng kín ân ân ái ái, anh có từng nghĩ tới cảm nhận của Tuyết Nhu không".
"Ai ân ân ái ái"Hoắc Anh Tuấn chán ghét không dứt, nhìn chằm chằm Khương Tuyết Nhu mắng: "Có phải là em mang Hoắc Phong Lang tới hay không, em bị cậu ta dạy dỗ còn chưa đủ hay sao, cậu ta chính là muốn khích bác ly gián, em tại sao vẫn không thể nhìn ra những thứ này, những người có dã tâm này đang ly gián chúng ta, tại sao em lại không hiểu mà còn tới đây gây sự."
“Ai khích bác ly gián, anh có bị bệnh không” Hoắc Phong Lang cũng lửa giận bốc ba mét.
"Được rồi, chúng ta đi thôi” Khương Tuyết Nhu níu tay anh ta lại.
Cô mệt mỏi, cô không nên tới.
"Ai bảo em bắt lấy tay cậu