Hoắc Phong Lang che trán, đàn bà có lúc thật đúng là bén nhạy như là ăng ten vô tuyến vậy: “Thật ra thì tôi cũng chỉ là nghe người ta nói tới Hoắc Anh Tuấn với Tống Dung Đức bọn họ gần đây thường xuyên cùng Nhạc Hạ Thu ở bên ngoài ăn chung, cái khác tôi không biết."
“Đàn ông đối mặt với tình nhân cũ, không có tránh, còn có thể tiến tới mức nào, xảy ra chuyện không phải là sớm muộn sao” Khương Tuyết Nhu cắn môi mình, cổ họng ê ẩm: “Tôi không muốn để cho con mình không có bố"
“Được rồi” Hoắc Phong Lang lần nữa cho xe chạy.
Bốn mươi phút sau, xe ngừng ở trước cửa.
Khương Tuyết Nhu đẩy cửa xe ra đi ra ngoài.
“Cô chờ tôi một chút” Hoắc Phong Lang thật sợ bụng cô có mệnh hệ gì, liền vội vàng đuổi theo.
Cô đi lên lầu, đấy ra từng gian phòng riêng, cho đến lúc đấy tới căn phòng thứ tư, thấy trên ghế sa lon một đôi trai gái đang ôm nhau, đàn ông cao lớn tuấn tú bất ngờ chính là Hoắc Anh Tuấn, cả đầu anh chôn ở trong bộ ngực của Nhạc Hạ Thu, Nhạc Hạ Thu ôm đầu anh khẽ vuốt ve.
Khi cửa dùng sức đẩy ra, hai người giật nảy mình.
Khương Tuyết Nhu không nhúc nhích nhìn một màn này, trong dạ dày khó chịu một trận bão táp nổi lên.
Muốn ói, thật rất muốn ói.
Đây là người đàn ông có yêu sâu đậm, nhưng lại tựa vào một người phụ nữ khác.
Là, cô thừa nhận trong lòng anh một mực không buông xuống Nhạc Hạ Thu, anh có thể không thương mình, nhưng có thể suy tính một chút cho con của anh hay không.
Một cơn tức giận từ trong lồng ngực tràn ra, Khương Tuyết Nhu đi nhanh tới.
Nhạc Hạ Thu vội vàng đẩy Hoắc Anh Tuấn ra: “Cô chính là