Nửa tháng sau, bọn Tống Thu đã có mặt ở Ôn Châu,Thủ phủ tỉnh Chiết Giang. Nơi này chỉ cách dòng Âu Giang chừng ba trăm dặm. Cuối tháng tám, vùng duyên hải đã đổ mưa nhè nhẹ. Không khí mát mẻ thơm mùi muối biển. Sau khi vào dinh tuần phủ bái kiến và trao thư, bọn chàng đi về hướng Nam, đến huyện Thành Tiên Sơn, cách Cung Sơn Trang mười dặm. Trong túi Tống Thu đã có thư tay của tuần phủ Chiết Giang, lệnh cho huyện lệnh Tiên Sơn phải hết lòng giúp đỡ Bách Lý công tử. Năm người vào lữ điếm nghỉ trọ. Nửa đêm, Tống Thu đến Cung Gia Trang do thám. Thấy cách bố trí không khác gì tấm họa đồ mà Lăng Phượng đã vẽ, chàng hài lòng trở lại quán trọ. Hôm sau, Tống Thu bảo Trương Tam tìm cách làm quen với bọn lính lệ gác huyện đường, hỏi xem mối giao tình giữa huyện lệnh Tiên Sơn và Âu Giang Thư Sinh thế nào. Đặng lão quái thầm khen chàng là người cẩn trọng. Quả nhiên, đến giờ Mùi, Trương Tam về báo huyện lệnh phu nhân chính là bào muội của Cung Tận Hoan. Thế là kế hoạch mượn sức quân triều đình đã tiêu tan. Tống Thu bóp trán cố tìm phương sách khác. Quái lão bực mình bảo Lăng Phượng:
- Hồng liễu đầu! Ngươi nổi tiếng thiên hạ là hồ ly "Lắm mưu nhiều kế" sao không suy nghĩ thử xem?
Lăng Phượng bẽn lẽn:
- Điệt nữ chỉ giỏi nghề trêu cợt bọn nam nhân ngu ngốc, sao có thể sánh với công tử được. Hơn nữa, Cung Tận Hoan là kẻ háo sắc thành danh, đôi mắt yêu tà của lão khiến điệt nữ ghê sợ. Nếu không thì cũng liều vào thăm rồi tìm cách đoạt bảo.
Mắt Tống Thu sáng lên chàng cười bảo:
- Ta đã có cách. Chỉ cần Âm Dương Tú Sĩ không có mặt là đủ.
Lăng Phượng hân hoan:
- Công tử yên tâm. Cầu Thanh Phát hiện về nhà song thân gã tại Hàng Châu, không có mặt ở đây đâu.
Âm Hồn Lão Quái hiếu kỳ hỏi:
- Kế sách của Thu nhi như thế nào?
- Bẩm sư thúc. Thời gian qua đủ để họ Cung chép lại toàn bộ những chữ trên pho tượng. Như vậy lão sẽ không coi trọng nữa. Tiểu điệt sẽ dựa vào tính hiếu sắc của lão mà đem Sương nhi làm vật đánh cuộc. Chỉ cần đả bại lão là lấy lại được tượng Phật.
Thượng Sơng mỉm cười tin tưởng, còn Lăng Phượng thì hoài nghi:
- Lỡ công tử thua thì sao?
Tống Thu cười mát:
- Trừ Vũ Khúc Tinh Cung, ta không sợ bất cứ ai.
Đầu giờ Tỵ hôm sau, Tống Thu và Âm Hồn Lão Quái đưa Sương nhi đến Cung Gia Trang. Lăng Phượng và Trương Tam thì núp ở sau trang chờ lệnh. Nếu Âu Giang Thư Sinh không chịu tỉ đấu thì bọn Tống Thu sẽ vây đánh lão, tạo cơ hội cho Thiên Thủ La Hán và Hồng Lăng Phượng đột nhập vào trong trộm tượng. Sương nhi được Lăng Phượng trang điểm thật lộng lẫy khiến nàng càng bội phần xinh đẹp. Lăng Phượng tự thẹn không thể nào hơn được. Nàng đoan chắc với Tống Thu rằng họ Cung sẽ không thể nào bỏ qua một mỹ nhân hiếm có như Thượng Sương. Âm Hồn Lão Quái đưa bái thiếp cho tên võ sĩ gác cổng. Lát sau, Âu Giang Thư Sinh ra đến. Thấy dung mạo Sương nhi, lão như bị sét đánh. Đôi mắt yêu mị lóe sáng. Họ Cung cười ha hả:
- Không ngờ tệ trang hôm nay lại được tiếp Ngọc giá của Đặng tiền bối. Xin mời vào trong để tại hạ được phụng bồi.
Lão quái cười khẩy:
- Âu trang chớ vội mừng. Hôm nay lão phu đến đây chẳng phải do thiện ý đâu.
Cung Tận Hoan ngạc nhiên:
- Tại hạ chưa hề đắc tội với tiền bối mà?
Đặng lão nghiêm giọng:
- Gã thiếu niên này là cháu của lão phu. Gã được tuần phủ Hồ. Nam giao nhiệm vụ đến đây thương lượng, thu hồi lại pho tượng Như Lai Kiết Già. Nếu các hạ chối là không có lấy thì lão phu sẽ huy động anh em Hắc Đạo Giang Nam đến làm cỏ Cung Gia Trang. Bằng như thành thực, lão phu sẽ theo đúng quy củ giang hồ, cùng các hạ bàn bạc việc trao đổi. Dẫu sao các hạ đã thuộc lòng những chữ trên pho tượng, còn giữ lại làm chi nữa?
Uy tín của lão Quái trong giới Hắc đạo không phải là nhỏ. Cung Tận Hoan đành nhẫn nhục. Lão đảo mắt suy nghĩ, cố thủ lợi về phía mình. Lát sau lão cười gian hoạt:
- Tiền bối đã đem qui củ giang hồ ra phủ dụ, tại hạ xin tuân mệnh. Có điều Cung mỗ trọng sắc hơn vàng. Nếu được lấy cô em này làm thiếp, Cung mỗ xin hai tay dâng lại tượng Như Lai.
Tống Thu cuời mát:
- Sương nhi là tỳ nữ của tại hạ. Nếu trang chủ muốn lấy nàng thì xin hãy cùng tại hạ đánh cuộc. Trong vòng trăm chiêu, trang chủ đả thương được tại hạ sẽ có mỹ nhân và cả tượng Phật nữa. Bằng như thua, xin trả bảo vật cho tuần phủ Hồ Nam.
Cung Tận Hoan cho rằng dẫu chàng có luyện võ từ trong bụng mẹ cũng không hơn mình được. Lão gian xảo đáp:
- Chỉ sợ Đặng tiền bối nổi giận khi ta đả thương công tử đấy thôi.
Lão Quái biết y đã mắc mưu, giả đò hỏi Tống Thu:
- Thu nhi hãy lượng sức mình. Nếu bại thì hãy theo lời giao ước mà thi hành.
Tống Thu quả quyết:
- Thu nhi tin rằng sẽ qua nổi trăm chiêu.
Lão Quái bảo họ Cung:
- Vậy các hạ hãy lấy tượng Phật ra đây. Lão phu sẽ làm trọng tài cho.
Thanh danh lão quái lẫy lừng thiên hạ nên thư sinh không sợ lão nuốt lời vào nhà lấy Thiết Tiêu và pho tượng. Đặng Dung Kỳ nhận vật xem kỹ rồi gật đầu:
- Cuộc đấu bắt đầu. Lão phu sẽ đếm theo số chiêu mà Cung trang chủ đánh ra.
Âm Dương Tú Sĩ ngạo nghễ vung cây sáo thép đen bóng tấn công. Tiêu pháp của lão biến ảo, hiểm độc phi thường, chiêu nào cũng nhắm vào tử huyệt. Tống Thu điềm nhiên vung Thiết Phiến giải phá. Chỉ sau ba chục chiêu, thư sinh đã toát mồ hồi hột trước cây quạt thép. Lão nhận ra tuyệt học thất truyền của Thiết Phiến Tu La, thầm trách mình dại dột. Lão đổi đấu pháp, đánh những đòn nặng như núi đổ, mong dùng công lực thâm hậu áp đảo đối phương. Nhưng lão đâu ngờ rằng tu vi của Tống Thu cũng tương đương với mình. Chàng thản nhiên đưa quạt va chạm với Thiết Tiêu, không hề né tránh. Thiết Phiến bỗng tăng tốc độ, bay lượn như ánh chớp, thỉnh thoảng những luồng lực đạo uy mãnh phất vào mặt thư sinh khiến lão lui dần. Đến chiêu thứ chín mươi thì trường bào thư sinh màu lam của họ Cung đã rách bảy tám đường. Lão vừa kinh hãi vừa nhục nhã, cố cầm cự cho đến hết trăm chiêu. Tính độc ác nổi lên, tay tả họ Cung liền búng ra một luồng độc phấn. Tống Thu nghe mùi hương lạ, hiểu ngay đối thủ dở trò hạ lưu. Chàng động nộ gầm lên xuất chiêu Phiến Tảo Tàn Vân. Quạt thép điểm nhanh vào thân sáo vang lên những tiếng tinh tong và xuyên qua tiêu ảnh, vạch lên người thư sinh bảy đường. Lão nhanh chân đảo bộ thoát chết nhưng gương mặt anh tuấn đẫm máu, da thịt trên ngực rách nát, lộ cả xương trắng lão gào lên đau đớn, quay lưng chạy vào trong. Âm Hồn Lão Quái đã nhận ra mùi độc phấn ông dậm chân tiếc rẻ:
- Sao Thu nhi không giết quách lão đị để trừ hậu hoạn? Tên khốn kiếp này thủ đoạn đê tiện nào cũng dám làm.
Tống Thu cười nhạt:
- Tiểu điệt không sợ độc, giết lão ngay bây giờ e sẽ làm tổn hại thanh danh của sư thúc.
Chàng hú vang, ra hiệu cho Lăng Phượng và Trương Tam rút quân. Giữa tháng chín, đoàn người về đến Trường Sa. Tống Thu cho mời Bàng Tổng Tiêu Đầu đến. Thấy pho tượng trên bàn, lão hân hoan nói:
- Công tử quả là bậc anh hùng cái thế nên mới tìm ra được vật này. Thay mặt tuần phủ Hồ Nam, lão phu xin bái tạ.
Lão quái cười mát:
- Cũng vì pho tượng này mà Thu nhi đã kết oán với Âu Giang Thư Sinh Cung Tận Hoan.
Tống Thu xua tay bảo:
- Lão bá cứ đem tượng về giao cho tuần phủ, xin đừng nói là tại hạ đã ra tay.
Nhưng dù Bàng lão có kín miệng thì tin từ Chiết Giang cũng bay đi khắp thiên hạ. Thanh danh của Thiết Phiến công tử Bách Lý Tống Thu vang dội võ lâm. Tối đến, Sương nhi lặng lẽ trao cho chàng một xấp giấy chép đầy những chữ vô nghĩa. Chàng âu yếm nói:
- Sương muội muốn ta luyện thành Kim Tinh Chỉ Lực? Khẩu quyết lộn xộn thế này làm sao hiểu được?
Sương nhi chỉ vào đầu mình và đầu chàng, tỏ ý là sẽ cùng nhau nghiên cứu. Chàng cảm động hôn lên má nàng. Hồng Lăng Phượng bước vào vui vẻ nói:
- Mời công tử và Sương muội ra vườn thưởng trăng, tiểu muội đã sắp xong trà rượu.
Trăng mười sáu vằng vặc trên cao soi sáng dặm dài. Đặng lão quái cao hứng nên thi tửu lượng với Tống Thu. Rốt cục, lão say mèm và chàng cũng lảo đảo. Năm ngày sau, ngày sau Tống Thu đưa hai mỹ nhân đến Nam Xương thăm mẫu thân Lăng Phượng. Tiên Cơ thấy Tống Thu cốt cách thanh kỳ, anh tuấn như Tống Ngọc, Phan An, lại là truyền nhân của Thiết Phiến Tu La, bà hân hoan mừng cho duyên phận con mình. Ngay