Du Già Đại Pháp

Chiết Giang Tầm Bảo Thư Sinh Tẩu-lạc Địa Nam Thu Sát Ngũ Yêu


trước sau


Nửa tháng sau, bọn Tống Thu đã có mặt ở Ôn Châu,Thủ phủ tỉnh Chiết Giang. Nơi này chỉ cách dòng Âu Giang chừng ba trăm dặm. Cuối tháng tám, vùng duyên hải đã đổ mưa nhè nhẹ. Không khí mát mẻ thơm mùi muối biển. Sau khi vào dinh tuần phủ bái kiến và trao thư, bọn chàng đi về hướng Nam, đến huyện Thành Tiên Sơn, cách Cung Sơn Trang mười dặm. Trong túi Tống Thu đã có thư tay của tuần phủ Chiết Giang, lệnh cho huyện lệnh Tiên Sơn phải hết lòng giúp đỡ Bách Lý công tử. Năm người vào lữ điếm nghỉ trọ. Nửa đêm, Tống Thu đến Cung Gia Trang do thám. Thấy cách bố trí không khác gì tấm họa đồ mà Lăng Phượng đã vẽ, chàng hài lòng trở lại quán trọ. Hôm sau, Tống Thu bảo Trương Tam tìm cách làm quen với bọn lính lệ gác huyện đường, hỏi xem mối giao tình giữa huyện lệnh Tiên Sơn và Âu Giang Thư Sinh thế nào. Đặng lão quái thầm khen chàng là người cẩn trọng. Quả nhiên, đến giờ Mùi, Trương Tam về báo huyện lệnh phu nhân chính là bào muội của Cung Tận Hoan. Thế là kế hoạch mượn sức quân triều đình đã tiêu tan. Tống Thu bóp trán cố tìm phương sách khác. Quái lão bực mình bảo Lăng Phượng:
- Hồng liễu đầu! Ngươi nổi tiếng thiên hạ là hồ ly "Lắm mưu nhiều kế" sao không suy nghĩ thử xem?
Lăng Phượng bẽn lẽn:
- Điệt nữ chỉ giỏi nghề trêu cợt bọn nam nhân ngu ngốc, sao có thể sánh với công tử được. Hơn nữa, Cung Tận Hoan là kẻ háo sắc thành danh, đôi mắt yêu tà của lão khiến điệt nữ ghê sợ. Nếu không thì cũng liều vào thăm rồi tìm cách đoạt bảo.
Mắt Tống Thu sáng lên chàng cười bảo:
- Ta đã có cách. Chỉ cần Âm Dương Tú Sĩ không có mặt là đủ.
Lăng Phượng hân hoan:
- Công tử yên tâm. Cầu Thanh Phát hiện về nhà song thân gã tại Hàng Châu, không có mặt ở đây đâu.
Âm Hồn Lão Quái hiếu kỳ hỏi:
- Kế sách của Thu nhi như thế nào?

- Bẩm sư thúc. Thời gian qua đủ để họ Cung chép lại toàn bộ những chữ trên pho tượng. Như vậy lão sẽ không coi trọng nữa. Tiểu điệt sẽ dựa vào tính hiếu sắc của lão mà đem Sương nhi làm vật đánh cuộc. Chỉ cần đả bại lão là lấy lại được tượng Phật.
Thượng Sơng mỉm cười tin tưởng, còn Lăng Phượng thì hoài nghi:
- Lỡ công tử thua thì sao?
Tống Thu cười mát:
- Trừ Vũ Khúc Tinh Cung, ta không sợ bất cứ ai.
Đầu giờ Tỵ hôm sau, Tống Thu và Âm Hồn Lão Quái đưa Sương nhi đến Cung Gia Trang. Lăng Phượng và Trương Tam thì núp ở sau trang chờ lệnh. Nếu Âu Giang Thư Sinh không chịu tỉ đấu thì bọn Tống Thu sẽ vây đánh lão, tạo cơ hội cho Thiên Thủ La Hán và Hồng Lăng Phượng đột nhập vào trong trộm tượng. Sương nhi được Lăng Phượng trang điểm thật lộng lẫy khiến nàng càng bội phần xinh đẹp. Lăng Phượng tự thẹn không thể nào hơn được. Nàng đoan chắc với Tống Thu rằng họ Cung sẽ không thể nào bỏ qua một mỹ nhân hiếm có như Thượng Sương. Âm Hồn Lão Quái đưa bái thiếp cho tên võ sĩ gác cổng. Lát sau, Âu Giang Thư Sinh ra đến. Thấy dung mạo Sương nhi, lão như bị sét đánh. Đôi mắt yêu mị lóe sáng. Họ Cung cười ha hả:
- Không ngờ tệ trang hôm nay lại được tiếp Ngọc giá của Đặng tiền bối. Xin mời vào trong để tại hạ được phụng bồi.
Lão quái cười khẩy:
- Âu trang chớ vội mừng. Hôm nay lão phu đến đây chẳng phải do thiện ý đâu.
Cung Tận Hoan ngạc nhiên:
- Tại hạ chưa hề đắc tội với tiền bối mà?
Đặng lão nghiêm giọng:
- Gã thiếu niên này là cháu của lão phu. Gã được tuần phủ Hồ. Nam giao nhiệm vụ đến đây thương lượng, thu hồi lại pho tượng Như Lai Kiết Già. Nếu các hạ chối là không có lấy thì lão phu sẽ huy động anh em Hắc Đạo Giang Nam đến làm cỏ Cung Gia Trang. Bằng như thành thực, lão phu sẽ theo đúng quy củ giang hồ, cùng các hạ bàn bạc việc trao đổi. Dẫu sao các hạ đã thuộc lòng những chữ trên pho tượng, còn giữ lại làm chi nữa?
Uy tín của lão Quái trong giới Hắc đạo không phải là nhỏ. Cung Tận Hoan đành nhẫn nhục. Lão đảo mắt suy nghĩ, cố thủ lợi về phía mình. Lát sau lão cười gian hoạt:
- Tiền bối đã đem qui củ giang hồ ra phủ dụ, tại hạ xin tuân mệnh. Có điều Cung mỗ trọng sắc hơn vàng. Nếu được lấy cô em này làm thiếp, Cung mỗ xin hai tay dâng lại tượng Như Lai.
Tống Thu cuời mát:
- Sương nhi là tỳ nữ của tại hạ. Nếu trang chủ muốn lấy nàng thì xin hãy cùng tại hạ đánh cuộc. Trong vòng trăm chiêu, trang chủ đả thương được tại hạ sẽ có mỹ nhân và cả tượng Phật nữa. Bằng như thua, xin trả bảo vật cho tuần phủ Hồ Nam.
Cung Tận Hoan cho rằng dẫu chàng có luyện võ từ trong bụng mẹ cũng không hơn mình được. Lão gian xảo đáp:
- Chỉ sợ Đặng tiền bối nổi giận khi ta đả thương công tử đấy thôi.
Lão Quái biết y đã mắc mưu, giả đò hỏi Tống Thu:

- Thu nhi hãy lượng sức mình. Nếu bại thì hãy theo lời giao ước mà thi hành.
Tống Thu quả quyết:
- Thu nhi tin rằng sẽ qua nổi trăm chiêu.
Lão Quái bảo họ Cung:
- Vậy các hạ hãy lấy tượng Phật ra đây. Lão phu sẽ làm trọng tài cho.
Thanh danh lão quái lẫy lừng thiên hạ nên thư sinh không sợ lão nuốt lời vào nhà lấy Thiết Tiêu và pho tượng. Đặng Dung Kỳ nhận vật xem kỹ rồi gật đầu:
- Cuộc đấu bắt đầu. Lão phu sẽ đếm theo số chiêu mà Cung trang chủ đánh ra.
Âm Dương Tú Sĩ ngạo nghễ vung cây sáo thép đen bóng tấn công. Tiêu pháp của lão biến ảo, hiểm độc phi thường, chiêu nào cũng nhắm vào tử huyệt. Tống Thu điềm nhiên vung Thiết Phiến giải phá. Chỉ sau ba chục chiêu, thư sinh đã toát mồ hồi hột trước cây quạt thép. Lão nhận ra tuyệt học thất truyền của Thiết Phiến Tu La, thầm trách mình dại dột. Lão đổi đấu pháp, đánh những đòn nặng như núi đổ, mong dùng công lực thâm hậu áp đảo đối phương. Nhưng lão đâu ngờ rằng tu vi của Tống Thu cũng tương đương với mình. Chàng thản nhiên đưa quạt va chạm với Thiết Tiêu, không hề né tránh. Thiết Phiến bỗng tăng tốc độ, bay lượn như ánh chớp, thỉnh thoảng những luồng lực đạo uy mãnh phất vào mặt thư sinh khiến lão lui dần. Đến chiêu thứ chín mươi thì trường bào thư sinh màu lam của họ Cung đã rách bảy tám đường. Lão vừa kinh hãi vừa nhục nhã, cố cầm cự cho đến hết trăm chiêu. Tính độc ác nổi lên, tay tả họ Cung liền búng ra một luồng độc phấn. Tống Thu nghe mùi hương lạ, hiểu ngay đối thủ dở trò hạ lưu. Chàng động nộ gầm lên xuất chiêu Phiến Tảo Tàn Vân. Quạt thép điểm nhanh vào thân sáo vang lên những tiếng tinh tong và xuyên qua tiêu ảnh, vạch lên người thư sinh bảy đường. Lão nhanh chân đảo bộ thoát chết nhưng gương mặt anh tuấn đẫm máu, da thịt trên ngực rách nát, lộ cả xương trắng lão gào lên đau đớn, quay lưng chạy vào trong. Âm Hồn Lão Quái đã nhận ra mùi độc phấn ông dậm chân tiếc rẻ:
- Sao Thu nhi không giết quách lão đị để trừ hậu hoạn? Tên khốn kiếp này thủ đoạn đê tiện nào cũng dám làm.
Tống Thu cười nhạt:
- Tiểu điệt không sợ độc, giết lão ngay bây giờ e sẽ làm tổn hại thanh danh của sư thúc.
Chàng hú vang, ra hiệu cho Lăng Phượng và Trương Tam rút quân. Giữa tháng chín, đoàn người về đến Trường Sa. Tống Thu cho mời Bàng Tổng Tiêu Đầu đến. Thấy pho tượng trên bàn, lão hân hoan nói:
- Công tử quả là bậc anh hùng cái thế nên mới tìm ra được vật này. Thay mặt tuần phủ Hồ Nam, lão phu xin bái tạ.
Lão quái cười mát:
- Cũng vì pho tượng này mà Thu nhi đã kết oán với Âu Giang Thư Sinh Cung Tận Hoan.
Tống Thu xua tay bảo:
- Lão bá cứ đem tượng về giao cho tuần phủ, xin đừng nói là tại hạ đã ra tay.
Nhưng dù Bàng lão có kín miệng thì tin từ Chiết Giang cũng bay đi khắp thiên hạ. Thanh danh của Thiết Phiến công tử Bách Lý Tống Thu vang dội võ lâm. Tối đến, Sương nhi lặng lẽ trao cho chàng một xấp giấy chép đầy những chữ vô nghĩa. Chàng âu yếm nói:
- Sương muội muốn ta luyện thành Kim Tinh Chỉ Lực? Khẩu quyết lộn xộn thế này làm sao hiểu được?
Sương nhi chỉ vào đầu mình và đầu chàng, tỏ ý là sẽ cùng nhau nghiên cứu. Chàng cảm động hôn lên má nàng. Hồng Lăng Phượng bước vào vui vẻ nói:

- Mời công tử và Sương muội ra vườn thưởng trăng, tiểu muội đã sắp xong trà rượu.
Trăng mười sáu vằng vặc trên cao soi sáng dặm dài. Đặng lão quái cao hứng nên thi tửu lượng với Tống Thu. Rốt cục, lão say mèm và chàng cũng lảo đảo. Năm ngày sau, ngày sau Tống Thu đưa hai mỹ nhân đến Nam Xương thăm mẫu thân Lăng Phượng. Tiên Cơ thấy Tống Thu cốt cách thanh kỳ, anh tuấn như Tống Ngọc, Phan An, lại là truyền nhân của Thiết Phiến Tu La, bà hân hoan mừng cho duyên phận con mình. Ngay

đêm ấy, Vũ Khúc Tinh Đàn Nam Xương bị tập kích. Hai lão đàn chủ, đàn phó và hai cao thủ Tinh Cung đến trợ chiến đều bị giết, hung thủ cũng chỉ có mình Trác Nam Thu. Nạn nhân là bốn người trong Động Đình Thập Bát Yêu. Khi tin này lan rộng khắp giang hồ thì bọn năm người Tống Thu đã đến Lạc Dương. Chàng muốn ra tay thần tốc để Trác Mạc Đình không kịp xoay sở. Trương Tam đã dò la nội tình Tinh Đàn, báo rằng cả năm người còn lại của Thập Bát Yêu đều có mặt. Họ sợ chết nên về đây liên thủ với nhau. Ngoài ra, Đại Hộ Pháp và Tứ Hộ Pháp cũng đến để tăng cường. Đặng lão quái nhắc nhở:
- Thu nhi coi chừng đây là chiếc bẫy của Trác Mạc Đình. Gã nổi danh là Trí Đa Tinh không thể coi thường được.
Tống Thu nghe lời lão, dẫn hai mỹ nhân dạo chơi khắp các thắng cảnh trong thành. Trong lúc đó, Trương Tam cải trang giám sát Tinh Đàn. Chàng thường ngồi trên tầng chót củc Lạc Thành Đại Tửu Lâu uống rượu. Từ nơi này, chàng có thể quan sát toàn cảnh Tinh Đàn, cách đấv ba chục trượng. Trưa hôm ấy, chàng rủ Thượng Sương và Lăng Phượng lên tửu lâu đối ẩm. Chàng nhìn về phía Tinh Đàn mắt rực lửa căm hờn. Phía sau Tinh Đàn là giòng nứớc vàng đục của Hoàng Hà. Cả tửu lâu lẫn Tinh Đàn đều ở cửa Bắc thành, cùng nằm dựa bờ sông. Tống Thu bưng chén rượu đến cạnh khung cửa sổ phía Đông, nhìn xuống cứ địa kẻ thù. Thượng Sương và Lăng Phượng cũng theo chàng. Cửa trống không song rất rộng rãi. Bỗng cơn gió thu từ phía sau lưng thổi đến. Giật tung bông hoa trên tóc Thượng Sương. Nàng quen cảnh núi rừng nên lúc nãy đã bức một bông hoa dưới vườn; cài lên mái tóc huyền. Bông hoa theo gió chập chờn bay rất xa đến tận Vũ Khúc Tinh Đàn mới rớt xuống. Một ý niệm lóe lên trong đầu Tống Thu. Chàng hân hoan hôn lên gò má Thượng Sương, miệng thì thầm :
- Ta đã có cách rồi!
Cũng may trên tửu lâu chẳng có ai nên Sương nhi đỡ thẹn thùng. Nàng ngơ ngác nhìn Tống Thu dọ hỏi. Chàng cười bảo:
- Ta không hề sợ bảy đại cao thủ mà e ngại ba trăm tay cung nỏ của Tinh Đàn.
Chúng được trang bị đoản cung, bắn tên bọc thép nên khó mà tránh được. Bông hoa kia đã gợi lên một kế hoạch thần kỳ. Chỉ cần đứng trên nóc tửu lâu này rải Mê Hồn Phấn, gió Tây sẽ đưa giấc ngủ đến Tinh Đàn. Bọn cung thủ nội công kém cỏi tất sẽ mê man. Lúc ấy ta sẽ giết bọn đầu sỏ. Sương nhi mỉn cười, chỉ vào ngực mình, ra hiệu rằng nàng có thể bào chế được Mê Dược. Tống Thu hoan hỉ gật đầu, dẫn hai mỹ nhân về khách điếm. Chàng trình bày kế hoạch này cho Âm Hồn Lão Quái và Trương Tam nghe rồi đốc thúc Sương nhi và Lămg Phượng đi mua dược liệu. Đến chiều hôm sau, bọn chàng đã điều chế được mười cân phấn Mê Hồn, loại Mê Hồn này chỉ khiến người ta mê man đi chừng một canh giờ và không di hại. Như vậy, nếu dân chúng gần đấý có nhiễm phải cũng chỉ ngon giấc hơn mà thôi. Đêm mười sáu, Lăng Phượng vàThượng Sương lên nóc tửu lâu. Những nắm bột phấn trong tay họ theo gió tỏa khắp Vũ Khúc Tinh Đàn. Hết mười cân bột mê dược, họ xuống đất, hợp cùng Đặng lão quái và Trương Tam, ẩn nấp trong lùm cây chờ xem diễn biến. Cả bốn người đều mặc Hắc y, đầu trùm kín túi vải đen. Tống Thu nhảy lên đầu tường quan sát. Thấy bọn võ sĩ tuần phòng lăn ra ngủ. Chàng mừng rỡ nói lớn:
- Có Trác Nam Thu đến thăm đây!
Quả nhiên, đúng như dự đoán của Tống Thu, chỉ có mấy người đủ nội lực chống lại Mê Hồn Phấn. Họ xách vũ khí chạy ra, quát gọi thuộc hạ. Nhưng ba trăm võ sĩ đã ngủ như chết, chẳng hề ứng tiếng. Tống Thu tung mình xuống sân, đứng đối diện với đám cừu nhân. Đại Hộ Pháp Cù Minh Đường giận dữ quát vang:
- Trác Nam Thu! Ngươi dám đến đây là coi như đã tận số rồi.
Tống Thu chiếu đôi mắt rực lửa hận thù gằn giọng:
- Thanh Thành Tứ lão không có oán thù với họ Trác. Nếu muốn sống thì hãy rời ngay chốn này. Bằng không, đừng trách ta độc ác.
Tứ Hộ Pháp Đỗ Kinh Tú lúc ở Trường Sa bị chàng đánh trúng một chưởng đau thấu trời. Lão không quên được mối hận ấy nên vung kiếm đánh liền. Năm lão trong Động Đình Thập Bát Yêu cũng ập vào. Tống Thu sợ đêm dài lắm mộng nên cố thanh toán bọn này càng nhanh càng tốt. Chàng vận toàn lực đánh chiêu kiếm Vương hóa Quỷ. Kiếm ảnh phản chiếu ánh trăng vàng, tỏa sát khí dầy đặc, bao phủ toàn thân Tống Thu. Chàng nương theo luồng kiếm quang chụp xuống đầu Nhất Yêu. Khí thế của chiêu kiếm mãnh liệt như cuồng phong, đánh bạt bảy thanh kiếm và lượn quanh trên đối tượng. Cùng lúc ấy, tả thủ của chàng giáng một chưởng sấm sét vào Nhị Yêu. Thiên Lôi Thần Chưởng và Diêm Vương Tuyệt Kiếm đều là tuyệt học hãn thế. Với bản lãnh của Động Đình Thập Bát Yêu thì không cách nào chống nổi. Hai lão ré lên dắt tay nhau về âm cảnh. Lưng của Tống Thu cũng bị trúng hai kiếm của Đại và Tứ Hộ Pháp. Nhưng chàng đã tính trước nên đeo Thiết Phiến sau lưng. Màng quạt dệt bằng tơ Thiên Tằm không sợ đao kiếm. Hai lão cùng đâm kiếm vào lưng đối thủ, hân hoan nghĩ rằng Nam Thu chăng thể toàn mạng. Bỗng nghe mũi kiếm khựng lại như đâm vào da voi, hai lão giật mình trở bộ. Tiếc rằng đã muộn, Tống Thu quay ngoắt người, trường kiếm trên tay chàng quỷ dị khôn lường, xuyên qua màn kiếm quang, đâm vào bụng tứ lão. Chiêu Hồn Đáo Nại Hà này chỉ cần nghe tên cũng đủ biết là hiểm độc. Nhất lão vội thọc kiếm vào ba đại huyệt trên sườn trái Tống Thu. Tả thủ của chàng khua nhanh, kình phong xoáy tít, chận đứng họ Cù lại. Tống Thu xoay người tấn công Thập Nhất Yêu, lão kinh hãi lùi lại. Nhưng thanh kiếm đã rời tay Tống Thu, bay đến như sao xẹt, xuyên thẳng ngực kẻ thù. Tiếng gào thê thảm của lão hòa
với tiếng chưởng kình nổ vang như sấm dậy, chiêu Thiên Lôi Khai Phủ giáng vào ngực hai lão cuối cùng trong Động Đình Thập Bát Yêu. Xương lồng ngực họ dập nát, văng ra sau hơn trượng, hồn du địa phủ. Cuối cùng thì lời thề đồng sinh đồng tử của Động Đình Thập Bát Yêu đã linh ứng. Đại Hộ Pháp Cù Minh Đường thấy Trác Nam Thu thần dũng vô song, lão thở dài, tung mình đào tẩu. Tống Thu đến bên xác Thập Nhất Yêu, thu hồi bảo kiếm rồi thoát ra ngoài. Sáng hôm sau, cả thành Lạc Dương náo động vì cuộc thảm sát ở Vũ Khúc Tinh Đàn. Bọn Tống Thu ung dung lên đường trở lại Trường Sa. Hơn nửa tháng sau, họ đã có mặt ở Bách Lý Gia trang. Vũ Khúc Tinh Chủ đã treo giải thưởng một ngàn lạng vàng cho ai tìm ra Trác Nam Thu. Tin này làm xôn xao giới hắc đạo và gây nhiều phiền phức cho những nam nhân, tuổi dưới hai mươi, có thân hình nhỏ bé. Nhưng tuyệt nhiên chẳng ai nghi ngờ Bách Lý Tống Thu. Chàng cao hơn họ Trác rất nhiều và sử dụng quạt chứ không phải là trường kiếm. Chính Long Chưởng Ngân Kiếm Bàng Thu Nhạn, lúc đầu cảm thấy có sự trùng hợp - Khi Tống Thu đi đến đâu thì Nam Thu có mặt nơi ấy. Nhưng mối hoài nghi cũng sớm tiêu tan vì chàng là ân nhân của lão. Đối với Tống Thu, giờ đây mục tiêu là Vũ Khúc Tinh Cung ở núi Võng Xuyên. Chàng khổ luyện ngày đêm chờ cơ hội thử sức với Trác Mạc Đình. Một mặt, Tống Thu cố tạo dựng một hình tượng Thiết Phiến công tử tài ba, thông tuệ và rộng rãi, để làm vỏ bọc cho Trác Nam Thu. Bàng Vạn Lý đã tuyển chọn hai mươi tráng đinh và tỳ nữ thân tín đến Bách Lý Gia Trang làm gia nhân. Trang viện này quá rộng lớn, chỉ việc quét dọn cũng đủ làm Sương nhi và Lăng Phương tất bật tối ngày.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện