Chớp mắt đã đến ngày cuối cùng của kì huấn luyện quân sự mười bốn ngày.
Toàn thể sinh viên đại học năm một vừa thấp thỏm vừa hưng phấn.
Thấp thỏm vì bọn họ sắp phải thể hiện thành quả huấn luyện trong mười mấy ngày này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hưng phấn là vì cuộc sống như ở địa ngục hơn mười mấy ngày đã sắp đến hồi kết, cuối cùng có thể về nhà thoải mái ngủ một giấc từ sáng đến tối.
Toàn bộ quá trình của hội diễn có thứ tự rõ ràng, sau khi lãnh đạo phát biểu xong, dẫn chương trình hô một tiếng: “Mời toàn thể thầy giáo và học sinh bước sang trái! Hát quốc ca, thượng cờ!”
Một đội gồm hơn hai mươi bạn nam với tư thế nghiêm trang bước lên.
Bước đi đồng đều, mỗi một bước nâng chân đều cùng một độ cao, tay vung lên thành một đường vòng cung.
Có ba người đi phía trước, hai người bên cạnh thì Bảo Bảo đã nghe Hồ San San nói qua.
Hình như là học bá lớp 11/2.
Một người đeo kính, trông rất nhã nhặn, một người có vóc dáng vạm vỡ, ngỡ như là huấn luyện viên thể hình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Còn người ở giữa đang nâng quốc kỳ là Ninh Khải Triết.
Gương mặt cậu trầm tĩnh, sống lưng thẳng tắp, giống như một con dao thép sắc bén đang tiến về phía trước.
Đứng trong hàng ngũ, Bảo Bảo nghe được rất nhiều tiếng xì xào truyền đến từ xung quanh.
Không chỉ có các bạn nữ, thậm chí còn có một số bạn nam đều thốt lên “đẹp trai quá”, “khá bảnh đấy”, “có hơi chói lóa”…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bảo Bảo cười nhẹ, ánh mắt phóng về phía trước, đội diễu hành nhiều kiểu bọn cô có lẽ là đội thoải mái nhất.
Bình thường lúc người khác nghỉ ngơi, bọn cô lại luyện tập, còn khi người khác luyện tập, bọn cô lại nghỉ ngơi.
Trông thầy Đường to con thế kia thôi, chứ su nghĩ thì rất tinh tế và chu đáo.
Chỉ cần nắng to, thầy ấy chắc chắn cho bọn cô nghỉ ngơi, tận dụng các bóng râm mát mẻ, không để bọn cô bị cháy nắng.
Nhưng còn chỗ huấn luyện của lớp quốc kỳ mà bọn cô có thể nhìn thấy được thì không như vậy.
Lúc người khác nghỉ ngơi, bọn họ luyện tập, khi người khác luyện tập, bọn họ vẫn phải luyện tập.
Bảo Bảo đã chứng kiến phương pháp huấn luyện những cờ thủ của thầy giáo lớp quốc kỳ vô nhân đạo như thế nào.
Giữa hai thân cây được buộc một sợi dây, nó được kéo căng, tất cả mọi người đứng thành một hàng, nâng chân và siết chặt bàn chân.
Mặt bàn chân chạm nhẹ sợi dây, giữ tư thế chân ngỗng này khoảng 30 phút.
Tư thế này nhìn thì dễ, nhưng để duy trì thì vô cùng khó khăn.
Thường thì những người không qua huấn luyện thì chỉ vài phút đã loạng choạng không vững.
Kiên trì khoảng 10 phút, mồ hôi đã chảy ướt lưng.
Qua hai mươi phút không chỉ có cơ bắp siết chặt, mà ngay cả cơ mặt cũng bắt đầu co giật.
Lúc đó đội diễu hành đang nghỉ ngơi, cô và San San đang ngồi trên bậc thang dưới mái hiên, tay nắm tay trợn mắt nhìn một màn này.
Mồ hôi rơi xuống từ đầu tóc của họ, trượt xuống làn da rám nắng, chảy dọc trên cằm của họ.
Khi giọt mồ hôi đầu tiên rơi xuống, cả người chỉ mới loạng choạng đã lập tức bị thầy giáo dù đẹp trai nhưng hung dữ kia khiển trách.
Lúc đó, bất kể các bạn nam trong lớp quốc kỳ kia có vẻ ngoài như thế nào thì mặt đều như cái bánh bao.
Bảo Bảo và Hồ San San than thầm một câu từ đáy lòng, đẹp trai quá!
Vì thế giờ khắc này, hai mươi mấy chàng trai của lớp quốc kỳ đang tiến về phía trước xứng đáng nhận được những lời tán tụng như thế.
Đẹp trai thật, Bảo Bảo không nhịn được cười thầm trong lòng.
Lá cờ đỏ rực dần dần bay lên, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn.
Đến khi lá cờ đã bay phấp phới trong gió, dây thừng đã được buộc chặt.
Giọng nói sáng rõ của MC lại vang lên, tuyên bố hội diễn tiếp theo.
Đầu tiên, mỗi lớp đều điều chỉnh đội ngũ, ra hiệu bắt đầu hội diễn.
Dậm chân tại chỗ, bước đều, diễu hành bước chân ngỗng, chạy về phía trước…
Những học sinh mới trông rời rạc vào ngày đầu tiên, sau khi trải qua mười ba ngày huấn luyện đã nghiêm trang như những người lính nhỏ.
Đội hình vuông vức chỉnh tề tiến bước, mỗi một động tác đều hoàn thành một cách chuẩn mực.
Cuối cùng lúc đến lượt đội diễu hành, Bảo Bảo vô cùng căng thẳng.
Sợ một phút thất thần của mình không bắt kịp tiết tấu, bước nhầm bước hoặc là hát nhầm lời.
Thầy Đường cao lớn đi xung quanh họ, giọng nói nhỏ nhẹ truyền đạt tâm kinh đến họ.
“Lát nữa đừng sợ nhé, bước nhầm thì bí mật dừng lại, đổi bước, không nhớ lời thì đừng lên tiếng mà giả vở hát, hát nhép đều biết hết chứ?”
Mọi người không nhịn được cười hihi: “Đã hiểu!”
“Ấy các em đừng cười, để lãnh đạo biết tôi dạy các em như vậy, tôi sẽ bị khiển trách đấy biết chưa? Nói tôi dối trên lừa dối, dạy hư học sinh.” Thầy Đường nhíu mày, giọng nói càng trầm thấp.
“Biết rồi ạ.”
“Vâng ạ thầy Đường.”
…
“Thầy còn sợ giở trò dối trá ư, đừng tưởng bọn em không biết thứ đựng trong cái bình giữ nhiệt hằng