Bảo Bảo không biết làm sao mình có thể ra khỏi phòng y tế.
Không biết buổi chiều mình đã trải qua như thế nào.
Càng không biết làm thế nào mà cô không bị nghẹn khi một mực cắm mặt ăn cơm trong bữa tối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tóm lại, bây giờ cô đang cuộn mình trong chăn bông, trong lòng rối như tơ vò.
Trong đầu toàn bộ là ánh mắt nhẹ nhàng nhìn cô trong ngày huấn luyện đầu tiên, cùng với lời nói vào trưa hôm nay của cậu ấy.
“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, hình như cậu cũng nhìn tôi như vậy.”
“Aaaaaaaaaa…” Mất mặt quá đi.
Sau này làm sao chạm mặt đây chứ?!
“Bảo Bảo à, chúng ta đã là học sinh cấp ba rồi, phải dũng cảm đối mặt với thế giới thảm khốc này, cậu nói phải không?”
Giọng nói của Hồ San San vô cùng hả hê, truyền đến từ bên ngoài chăn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bàn tay nhỏ từ từ kéo chăn xuống một chút, lộ ra đôi mắt đen láy.
Cô nhìn thấy San San không biết đã trèo lên từ lúc nào, nằm bên cạnh cô, một tay chống đầu, ánh mắt có chút không trong sáng.
“Lúc đó tôi còn nghĩ, cô gái này khá đáng yêu, muốn nhìn lại không dám nhìn, và còn có vẻ rất sợ tôi.”
Hồ San San kể lại một cách cường điệu.
“HỒ SAN SAN!”
Chân nhỏ vùng vẫy trong chăn, mặt Bảo Bảo đỏ bừng, nói cứ như khóc.
Thế mà cô ấy còn có thể mang nguyên văn lời nói của Ninh Khải Triết ra để trêu chọc cô, bộ không thấy cái vẻ không dám gặp ai của cô sao?
“Phụt…” Hồ San San thực sự không kìm được, cười khoái trá.
Đến khi cảm thấy cô cười đến mức sắp chọc giận Bảo Bảo mới chịu miễn cưỡng dừng lại.
“Cục cưng, tớ nói thật đấy, mỹ thiếu nam nhìn trúng cậu rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hồ San San thu lại vẻ không nghiêm túc, một tay kéo Bảo Bảo, ôm chặt vào lòng.
“Cậu đủ chưa, tơ đã đủ khó xử rồi, cậu còn lấy tớ ra đùa cợt!” Sắp khóc đến nơi rồi.
“Ai chọc cậu chứ? Tớ nói thật đấy! Hôm nay cậu ấy nói ra được lời như thế, chứng tỏ đã để ý cậu từ ngày đầu tiên rồi.”
“Đó cũng không phải là thích!” Gần như là rống lên.
“Không thích thì mắc mớ gì cậu ấy đối xử tốt với cậu như vậy? Ăn no rửng mỡ hay gì? Tớ nói cho cậu biết, con trai đều rất thực dụng, chắc chắn sẽ không chủ động bắt chuyện với những cô gái mà họ không có hứng thú.”
“Hứng thú khác với thích!” Vừa mới tắm xong, giờ cô lại nóng đến sắp đổ mồ hôi hột rồi.
“Cái thứ cứng miệng, đợi lúc cậu ấy tỏ tình, tớ xem cậu làm thế nào!”
“…” Bảo Bảo nhăn mặt, sắp khóc đến nơi.
“Được rồi được rồi, không nói nữa, cậu ấy không thích cậu, không thích cậu đâu!”
Hồ San San thấy tình hình không ổn, bèn lập tức ôm cô dỗ dành.
Sau một hồi nghiến răng nghiến lợi, Bảo Bảo quẳng chăn bông đi, rồi quấn lấy Hồ San San như con bạch tuộc.
Mặt vùi vào ngực Hồ San San, vừa cọ vừa lẩm bẩm: “San San, tớ sợ…”
“Được rồi, đừng sợ. Nếu cậu ấy tỏ tình, cậu không thích thì từ chối thôi, có gì to tát đâu?”
“Tớ vẫn sợ…” Cọ càng mạnh hơn.
“Đã nói cậu đừng sợ rồi mà, hay là tớ đi tìm cậu ấy giúp cậu ngả bài?”
“Không được!” Cái đầu vùi trong ngực San San lắc nguầy nguậy.
“…” Tư thế dỗ dành của San San dừng lại, “Cậu đợi một lát.”
Cảm giác đâu đó không đúng, cô vươn tay chống lên vai Bảo Bảo, đẩy đẩy cô nhưng không hề lay chuyển.
Nghiến răng, âm thanh rít ra ngoài qua kẽ răng: “Con nhỏ chết bầm, cậu dám chiếm tiện nghi của tớ!”
Sau tiếng rống, Bảo Bảo lập tức vọt ra khỏi vòng tay của Hồ San San: “Ngực của San San mềm quá điiii.”
Cô vừa cười đắc ý vừa muốn trèo xuống giường trốn thoát.
Nhưng đã bị Hồ San San vồ kéo lại: “Chộ ôi, chơi chị xong rồi bỏ chạy, gan của cậu sao lại lớn như thế nhỉ?”
“Ha ha ha, chị San em sai rồi...đừng cù em nữa...ha ha ha...”
Hồ San San chẳng thèm nghe, dùng hết sức bình sinh tấn công vào nách của Bảo Bảo.
Cô cứ ngỡ chẳng qua chỉ là bị người ta phát hiện nhìn trộm, Bảo Bảo trước nay luôn bao dung độ lượng làm sao có thể để bụng đến muốn khóc chứ.
Hóa ra là lừa cô, nhân cơ hội chiếm tiện nghi của cô.
Trong căn phòng điều hòa được ánh đèn tiết kiệm năng lượng chiếu rọi, tiếng cười vang mãi không dứt.
Chỉ là trong tiếng cười đó còn xen lẫn một chút...thống khổ.
Tòa kí túc nam bên kia.
Ninh Khải Triết đã về sau khi đánh bóng xong.
Bắt đầu từ lúc cậu bước vào cửa, Trương Chí Thần đang ngồi trên giường ăn khoai tây chiên đọc truyện không ngừng liếc cậu.
Sắc mặt có chút hung dữ, động tác cởi quần áo dứt khoát gọn gàng lại có chút nóng nảy.
Trương Chí Thần nghe thấy tiếng nước vọng ra ngoài sau khi cửa phòng vệ sinh đóng lại.
Cậu tổng kết lại, Khải Triết hôm nay tuyệt không thể động vào, tâm trạng của Diêm Vương không được tốt.
Trong phòng vệ sinh, Ninh Khải Triết đang nhắm mắt, để mặc cho nước chảy từ vòi hoa sen dội thẳng vào mặt.
Cậu chỉ cần vừa nghĩ đến dáng vẻ Bảo Bảo kéo Hồ San San chạy mất dép khi cậu nói xong vào trưa hôm nay.
Cứ như thể là cậu có thể ăn cô vậy.
Tâm tình vô cùng buồn bực, đến nỗi ước gì có mấy tên thèm đòn cho cậu tẩn vài phát.
Một bàn tay giáng lên trên mặt tường phía trước, Ninh Khải Triết há miệng thở trong làn nước đang dội xuống.
Tiếng bàn tay đánh lên tường vọng ra bên ngoài.
Truyền vào tai của tên mập Trương Chí Thần vừa nhét miếng khoai tây chiên vào miệng.
Cặp mắt nhỏ trừng lớn, cậu ấy sửng sốt vài giây mới bắt đầu cử động cái mồm, nhai miếng khoai tây chiên rồi nuốt ực xuống.
Trong lòng nghĩ thầm, tâm trạng của Khải Triết hôm nay không phải kiểu xấu bình thường, xem ra không chỉ không được động vào, mà còn phải né xa thiệt xa.
Cậu ấy lại nhét thêm miếng khoai tây chiên vào miệng, đắn đo có nên nhanh hơn một chút, chạy ra ngoài lánh nạn, để cho Khải Triết một mình trong phòng giải tỏa buồn bực hay không.
Cuối cùng vì cái mạng nhỏ của mình, cậu thu dọn đồ đạc, ôm hai cuốn truyện và ba bao khoai tây chiên, mang dép lê, rón rén đi ra cửa.
Thế nhưng cậu vừa bước qua cửa phòng vệ sinh, cánh cửa đó đã mở ra một cách tình cờ và đầy bất ngờ.
Một cơ thể pha trộn giữa sự hấp dẫn nam tính và sự trẻ trung đứng ở cửa phòng vệ sinh.
Cậu ấy chỉ mặc mỗi quần, phần thân trên lõa lồ, tay nắm cái khăn tắm, đầu tóc vẫn còn nhỏ nước.
“Cậu đi đâu?” Giọng nói lạnh như băng.
Lông tơ trên cánh tay mập mạp dựng lên hết cả, cậu quay đầu lại cười gượng: “Ra ngoài hóng gió.”
“Hóng gió nóng?” Tiếng cười chế nhạo còn lạnh hơn.
“Hehe…gió tự nhiên, hít gió tự nhiên. Mà này, cậu làm gì thế Khải Triết?”
Ninh Khải Triết không muốn nghe những lời nhảm nhí của cậu ấy, một tay kéo cổ áo phông của Trương Chí Thần lui về sau.
“Hỏi cậu chút chuyện.” Cường hãn.
Trương Chí Thần ôm đồ đạc, loạng choạng lui về sau.
Trong bụng phỉ nhổ người anh em này thật quá đáng, đối mặt với con gái người ta thì khách khí đủ đường, còn biết nói cả cảm ơn, còn đối mặt với cậu lại hung hãn như vậy.
Cậu ấy sao thể bắt nạt người béo chứ?!
Trương Chí Thần bị kéo ngồi trở lại giường, cả cái giường đều rung lên vì cân nặng của cậu ấy.
Ninh Khải Triết cũng ngồi xuống, tay chống trên đầu gối, lấy khăn lau tóc.
Trương Chí Thần liếc nhìn cậu ấy với cặp mắt ti hí, nghĩ thầm cậu ấy muốn hỏi chuyện, thế mà một lúc lâu vẫn không thấy mở miệng.
Sợ bị nhìn chằm chằm có chút lúng túng nên Ninh Khải Triết mở miệng, cứng ngắc nói: “Cậu cứ đọc truyện đi.”
“Ờ…” Trương Chí Thần bực bội, chán nản đáp một tiếng.
Cậu chậm rãi bỏ dép, trèo lên giường, ngồi lại tư thế