Liễu phu nhân thấy khuôn mặt đỏ như gấc của hắn, bất giác không nhịn được cười một tràng dài.Hắn chỉ biết đứng như trời trồng không biết phải làm gì. Một lúc sau Liễu phu nhân mới nhịn được cười, liếc hắn vẫn đầy tiếu ý:- Đáng đời ngươi.Lý Quý liếc sang Liễu Thanh, rồi lại nhìn xuống bên dưới, nói có chút không ra lời.- Mẫu thân…ta..ta..ta…người…Một lúc sau, Liễu phu nhân khẽ liếc sang Lý Quý, không tiếp tục trêu chọc hắn nữa. Chỉ nghe bà nói giọng điệu có chút kì quái, ngọc thủ khẽ chỉ vào miệng phu nhân lão tiều phu.- Người nào gây ra để người đó giải quyết a.Lý Quý nghe vậy có chút giật mình, thầm tặc lưỡi, rùng mình mấy cái.Hắn tất nhiên hiểu ý Liễu Thanh. Để phu nhân lão tiều phu tự ăn lấy chất thải của chính mình, quả thật có chút ghê tởm.Liễu phu nhân nghĩ ra chiêu này cũng thật là ác a.Lý Quý đang khẽ than thở thì đã thấy dị biến.Bất giác Liễu Thanh phất tay, mấy tia sáng hệt như lúc trước, lần lượt chui vào đầu mấy người khác.Lý Quý chợt hiểu, Liễu Thanh lại thi pháp Hấp Hồn ấn chú một lần nữa. Chỉ thấy khuôn mặt Liễu Thanh khẽ giãn ra, không nhanh không chậm nói.- Giải quyết đi, nhanh chóng phóng xuất còn sớm nghỉ ngơi.Lý Quý nghe vậy chỉ khẽ gật đầu, có chút suy nghĩ lung tung, nhưng tình hình hiện tại, hắn còn biết làm gì.Tràng cảnh hệt như lúc trước, Lý Quý đi đến trước mặt phu nhân lão tiều phu, hạ thân khẽ đưa tới cùng với hai tay nắm tóc kéo đầu bà ta về sau.Không biết qua bao lâu, hắn rút tiểu huynh đệ ra ra, chỉ thấy bên trong miệng bà ta nước dãi trộn với một ít chất thải màu nâu, tạo ra một chất nhầy sền sệt trong miệng.Lý Quý khẽ liếc xuống, dương vật đã sạch đi một chút, nhưng vẫn có một cỗ mùi hương khó ngửi a.Hắn thầm nghĩ, Liễu Thanh dù mắt đang nhắm nghiền, nhưng nghe lời nói ban nãy hẳn cũng đã có chút mất kiên nhẫn, Lý Quý hắn cũng nên phóng xuất đi thôi a.Hắn đi đằng sau lưng tiểu cô nương, khuôn mặt giãn ra, cười có chút khoái trá.Trong xe lúc này lại phát ra tiếng “phạch phạch” chầm chậm, dần dần càng lúc càng nhanh.Không biết qua bao lâu, Liễu Thanh thần thức chợt động. Chỉ thấy Lý Quý khẽ co giật mấy cái, mồ hôi đầm đìa ướt đẫm cơ thể.Lý Quý khuôn mặt khoan khoái khẽ liếc xuống, nhẹ nhàng rút tiểu huynh đệ nãy giờ hành hạ tiểu cô nương ra. Từ trong âm hộ đỏ hồng một dòng tinh khí trắng đục ào ạt chảy ngược ra ngoài, rơi từng đợt xuống dưới sàn.Liễu Thanh đảo mắt nhìn sang, thầm than có chút đáng tiếc. Bỗng miệng bà khẽ niệm pháp quyết, ánh mắt nhìn về phu nhân lão tiều phu, khẽ quát nhẹ:- Còn không nuốt xuống.Ánh mắt vô hồn của phu nhân lão tiều phu chợt động, chỉ thấy bà ta ngậm miệng lại. Cỗ họng phát ra mất tiếng “ừng ực” liên tiếp.Liễu Thanh lúc này cũng không dừng lại, niệm mấy pháp quyết phức tạp, ánh mắt chợt loé, khẽ phất tay.Ngoại trừ hắn cùng Liễu Thanh, những người khác đều có vài tia sáng đủ màu bay lên đỉnh đầu, biến mất.- Các ngươi mau chóng dọn dẹp sạch sẽ một chút.Lý Quý đảo mắt bất ngờ không thôi, chỉ thấy lão mã phu, phu phụ lão tiều phu cùng tiểu cô nương ánh mắt trắng dã, thân thể khẽ động.Lão mã phu lấy từ dưới ghế ra mấy chiếc khăn vải thô, ánh mắt vô thần phân phát cho phu phụ lão tiều phu, bất giác mỗi người một việc nhanh chóng dọn dẹp hậu quả của Lý Quý hắn để lại.Lý Quý đảo mắt có chút thích thú, thầm khen Hấp Hồn ấn chú không thôi.Chỉ thấy lão tiều phu dù đang vô thức vẫn rất quan tâm tới thê tử, ánh mắt trắng dã khẽ lấy tấm vải thô khẽ lau đi vệt chất thải trên miệng của phu nhân mình.Lão mã phu thì đang cắm cúi bộ dạng chăm chỉ lau sạch tinh dịch lẫn phân phu nhân lão tiều phu rơi vãi trên sàn.Tiểu cô nương thì đang đứng thẳng, mở rộng hai chân, cúi đầu xuống nhẹ nhàng vệ sinh hạ thân mình.Lý Quý cảm thấy hành động mỗi người ai ai cũng tự nhiên, ngoài trừ ánh mắt trợn ngược trắng dã a.Liễu Thanh bất ngờ liếc sang Lý Quý, thấy hắn đang trần truồng đứng nhìn trái nhìn phải khuôn mặt đầy thích thú.Bất giác bà ta liếc xuống, thấy tiểu huynh đệ của hắn đang sun lại, còn đâu vẻ hùng dũng ban nãy.Liễu Thanh cười lạnh không biết nghĩ gì, ánh mắt chợt loé nhìn Lý Quý, ngọc thủ chỉ vào chỗ ngồi sát bên cạnh bà.- Lý nhi, ngươi ngồi xuống đây.Lý Quý gật đầu, nhẹ nhàng đi tới, hắn ngồi bên cạnh Liễu Thanh, ánh mắt vẫn không ngừng đảo quanh đầy thích thú.Liễu Thanh ánh mắt đảo quanh, thấy tiểu cô nương đang cùng với mẫu thân đang quỳ xuống lau chùi dưới sàn thì khẽ phất tay, chỉ vào tiểu huynh đệ dưới hạ thân Lý Quý.- Ngươi đến đây, bỏ nó vào miệng.Lý Quý giật bắn mình, bất ngờ nhìn sang Liễu Thanh phu nhân. Chỉ thấy bà ta khẽ nhìn hắn cười không có hảo ý. Hắn liền nhìn bà cười khổ.- Mẫu thân. Ngươi tha cho ta a…ta vừa mới…Liễu Thanh nhìn khuôn mặt nhăn nhó của hắn, không khỏi bật cười.- Lý Nhi, chuyện lọ sứ kia ngươi sau này tích trữ đầy hãy đưa ta cũng được, còn bây giờ ngươi phải đền bù cho ta a.Lý Quý nghe vậy cũng không biết nói gì, khuôn mặt dù có chút khổ sở nhưng cũng thông cảm cho Liễu Thanh. Bà ta hẳn đang rất cần gia tăng cảnh giới nhanh chóng a.Bỗng hắn giật mình, dưới hạ thân thấy tiểu nữ kia đã không biết từ lúc nào ngậm tiểu huynh đệ đang