Phương Chi ngồi trong quán cà phê đánh lại son, rồi chỉnh chu lại chính mình trong gương.
Thấy Cảnh Sâm ở phía xa từ từ bước vào quán rồi nhìn xung quanh, Phương Chi lập tức đứng dậy gọi:"Em ở đây!"
Cảnh Sâm sau khi thấy Phương Chi thì từ từ bước tới, Cảnh Sâm chả nói gì chỉ bước đến ngồi vào ghế đối diện với Phương Chi.
Ả ta nhìn Cảnh Sâm chằm chằm như đang mong đợi điều gì đó, nhưng Cảnh Sâm lại không nghĩ vậy anh chỉ lạnh lùng nói:"Mấy người bắt Mỹ Lam làm gì?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phương Chi giả điếc như chả nghe anh nói gì, nói:"Chúng ta đã lâu không gặp rồi nhỉ.
Nên uống một ly trà rồi hai ta từ từ nói chuyện." Sau đó ả gọi nhân viên kêu nước:"Chắc anh vẫn còn thích trà hoa nhài nhỉ, lấy cho chúng tôi hai li trà..."
"Không! Lấy tôi ly trà bưởi!" Cảnh Sâm ngay lạp tức chặn họng Phương Chi.
Bị Cảnh Sâm chặn họng Phương Chi cứ như bị một gáo nước lạnh tạt lạnh vào mặt, ả ta ngượng ngùng nói:"À, vậy lấy tôi một ly trà hoa nhài và một ly trà bưởi!"
Đợi nhân viên vừa đi, Phương Chi lấy lại tinh thần, tiếp tục nói:"Mới có mấy năm không gặp vậy mà anh lại đổi khẩu vị nhanh nhỉ, từ vị trà đến phụ nữ!" Phương Chi cố tình nói xéo Cảnh Sâm.
Cảnh Sâm cũng chả ngán ngẫm gì liền đáp trả:" Bởi vì biết khẩu vị lúc trước của mình có vấn đề nên mới thay đổi!"
Bầu không khí bỗng trở nên im lặng vô cùng.
Cảnh Sâm lên tiếng phá vỡ bầu khô g khí này bằng một câu nói đầy sắc đá:" Cứ tưởng cô sẻ thay đổi, không ngờ ngày càng thủ đoạn hơn! Nhưng bộ cô hết người để hợp tác rồi sao.à laik chọn cái tên ngốc đó?"
Ả ta cũng chả ngán ngẩm gì với câu nói, đưa tay vữa tém tóc vừa nói:"Chẳng qua cũng chỉ là lợi dụng nhau thôi.
Cũng khó lắm mới tìm được người cùng