Mộc Nhi nhào vào ôm Mỹ Lam khóc như đứa con nít, vừa khóc vừa mắng:"Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi! Cậu biết mình lo lắng cho cậu lắm không?"
Mỹ Lam mặc dù rất vui vì Mộc Nhi lo lắng cho mình như vậy, nhưng cô lại không ngừng thắc mắc mọi chuyện là thế nào.
Tại sao cô lại ở đây, cô được ra ngoài từ lúc nào mà tại sao cô lại không hề biết.
Mỹ Lam nhanh chóng hỏi Mộc Nhi về thắc mắc của mình:"Tại sao tớ lại ở đây! Tớ nhớ mình còn đang bị bắt cơ mà?"
Mộc Nhi đang còn khóc thút thít vì vui mừng nên chưa có thể nói được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đến một lúc lâu sau Mộ Nhi mới dần dân giải tích:"Chuyện là do anh mình cố tình để bị bọn kia bắt cùng với cậu.
Bởi ánh mình đã có gắn định vị vào cái đồng hồ của anh mình nên có thể dễ dàng biết được vị trí bắt cóc.
Nhưng không ngờ bọn họ lại bắt cóc cậu ở vị trí tính hiệu kém nên khá mất thời gian mới tìm được hai người.
Còn việc cậu ra khi nào và cậu không biết thì mình có nghe Trần Luân nói là lúc thấy anh mình và cậu thì cậu đang ngủ say trong lòng ANH MÌNH!" Mộc Nhi cố tình nhấn mạnh những chữ cuối muốn trêu chọc Mỹ Lam.
Mỹ Lam bị câu nói của Mộc Nhi làm cho xấu hổ, quả là có chuyện đó thật cô cứ nghĩ đấy là mơ chứ.
Nhắc tới Cảnh Sâm thì Mỹ Lam mới nhớ, cô lập tức xoay qua hỏi Mộc Nhi:"Vậy Cảnh Sâm đâu? Anh ấy nói thương khá nặng đó."
Mộc Nhi bỗng im lặng một chút, dường như không muốn nói cái gì.
Mỹ Lam có linh cảm không tốt lập tức gặng hỏi Mộc Nhớ:"Tại sao cậu lại im lặng? Cậu vó gì giấu mình sao? Cậu nói đi!"
Mộc Nhi ngậm ngùi từ từ nói:"Cảnh Sâm có vẻ sẽ không quá khỏi đâu! Lúc cứu cậu ra tên Nam Hoàng còn cố gắng vùng vẩy và nổi loạn....vì thế hắn đã bắn một phát súng về phía cậu.
Nhưng anh ấy đã