Sau khi giải quyết xong Nam Hoàng, Cảnh Sâm thoải mái đi sang căn phòng đối diện.
Cánh cửa vừa mở ra người trong căn phòng liền lập tức lao tới ôm lấy chân Cảnh Sâm cầu xin:"Cảnh Sâm à! Tha cho em đi, em chỉ làm theo lời hắn ta thôi chứ em cũng không dám làm những điều vậy đâu!"
Ả Phương Chi khóc lóc ầm ĩ lên, cứ ôm chặt lấy cả chân Cảnh Sâm.
Cảnh Sâm thể hiện rõ sự chán ghét trên khuôn mặt.
Anh đưa tay xoa xoa trán mình thở dài, ngồi xuống nâng cằm ả anhlên, tém một bên tóc của ả rồi nói:"Tại sao lại làm vâỵ!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ả Phương Chi cứ như vớ được cộng rơm cứu mạng, oà lên khóc nói:"Tất cả chỉ là vì em yêu anh thôi! Em thật sự yêu anh, em muốn sinh cho anh một đứa con và cùng anh xây dựng một gia đình hạnh phúc."
Ả Phương Chi vừa dứt lời, Cảnh Sâm vừa cảm thấy ghê tởm nhưng cũng thấy thú vị.
Cảnh Sâm đứng dậy lấy khăn tay ra lau sạch tay, rồi đưa chiếc khăn tay cho Trần Luân bảo:"Vứt nó đi!"
Sau khi lau sạch tay, Cảnh Sâm xoay lại nhìn ả Phương Chi đâng ngồi nhìn anh vẫn chưa hiểu chuyện gì.
Cảnh Sâm bắt đầu lạnh lùng nói:"Thấy hắn ta chứ!" Cảnh Sâm vừa nói vừa chỉ về phía căn phòng đối diện đang nhốt Nam Hoàng.
Ả Phương Chi nghe xong câu nói đó của Cảnh Sâm thì bất giác rùng mình.
Cảnh Sâm lại nói tiếp:"Tôi sẽ đối xử với cô nhẹ nhàng hơn.
Muốn sinh con cho tôi? Được thôi! Tôi sẽ cho cô thoả mãn mong ước!"
Nói xong Cảnh Sâm ngoắc tay ra hiệu cho đám tay sai.
Bọn họ cũng nhanh chóng hiểu lập tức nhét vào miệng ả một viên thuốc giống như thứ đã đưa cho tên Nam Hoàng.
Ả ta cố chống cự nhưng không thành, nhưng suy nghĩ đến việc sẽ cùng tạo ra một thứ với Cảnh Sâm, ả ta mới miễng cưỡng nuốt thuốc.
Ả ta từ từ bước tới chỗ Cảnh Sâm với bao ý đồ và ham muốn, nhưng