Tôi đến tập đoàn Hữu gia.
Nghiễm nhiên họ không cho tôi trực tiếp liền gặp Hữu Cảnh rồi.
Nhiều năm như vậy cậu ta hẳn lên làm CEO rồi đi.
Tôi nói với quầy tiếp tân:
- Tôi là Tinh Tử, báo với cậu ấy như vậy được rồi.
Hiển nhiên lát sau tôi được một chàng trai, có vẻ là thư kí của cậu ta xuống dẫn tôi lên.
Mở cửa phòng, mắt tôi hơi chói rồi a.
Thế nào cả Bạch Phong cùng An Nhiên đều ở đây, còn có thêm 1 cậu thanh niên rất đẹp trai nhưng đoán chừng nhỏ tuổi hơn tôi.
Tôi nhìn một lượt cẩn thận đánh giá.
An Nhiên hiện giờ lại xinh đẹp hơn rồi, ăn mặc cũng hợp thời trang hơn, trên mặt cũng trang điểm nhẹ nhàng, không những không làm mất vẻ tự nhiên trong sáng vốn có mà còn tăng thêm vài phần sức hút.
Nước da đặc biệt trắng hồng, mịn màng, vừa nhìn đã khiến người khác sinh ra hảo cảm.
Chả bù cho tôi, lang thang đất Mĩ mấy năm, da trắng thì có trắng nhưng nào có điều kiện dưỡng da được như vậy.
Thời gian vừa tốt nghiệp đại học chính là bộ dạng của một lệ quỷ đi.
Da khô nứt nẻ, chả còn xíu độ đàn hồi, tóc cũng rụng nhiều, quầng thâm mắt hiện rõ.
Quần áo cũng tùy tiện mặc linh tinh.
Nếu không phải thời gian vào công ty phải gặp đối tác, cần trau chuốt ngoại hình, không thể đem bộ dạng quái quỷ này đi doạ người được.
Nên thời gian đó tôi bắt đầu phải trau chuốt hơn cho ngoại hình, dưỡng da, mua quần áo mới.
Tiêu hao rất nhiều tiền đấy nhưng cũng đáng thôi.
Hiện tại chung quy tôi tự thấy mình vẫn rất xinh đẹp a, chỉ là so với An Nhiên hiển nhiên không thể bằng được.
Đây là so sánh khập khiễng đó.
Tôi dời mắt qua chàng trai lạ kia.
Cậu ta toát lên khí chất rất đặc biệt, nhưng cứ thiếu thiếu một cái gì đó.
Thêm nữa cách cậu ta đối xử với An Nhiên rất đặc biệt.
Tôi mơ hồ đoán được cậu ta có lẽ là em trai An Nhiên đi.
Bởi trước kia có nghe được mẹ cô ấy nói cô ấy còn có 1 anh trai cùng 1 em trai.
Lúc tôi nhìn Bạch Phong, đột nhiên phát hiện cậu ta đang nhìn chằm chằm tôi.
Hiện tại chính là mắt đối mắt trong tiểu thuyết.
Tôi bình tĩnh đánh giá cậu ta một lượt.
Đẹp trai hơn rồi, khí chất cũng thay đổi, lại càng bình tĩnh, trầm ổn hơn xưa, đúng là tạo cho người khác cảm giác an toàn, muốn dựa dẫm.
Nhưng tôi không quan tâm.
Tôi vừa bước vào Hữu Cảnh đã chạy lại, hỏi một lèo.
Cậu ta mấy năm này cũng cao hơn rồi, khí chất cũng khác, nhưng sao hiện tại tôi cảm thấy cậu ta so với lần cuối chúng tôi gặp tính tình vẫn chẳng thay đổi gì mấy.
- Này, mấy năm qua cậu đi đâu vậy.
Sao không nói một câu liền trực tiếp biến mất đi.
Tôi nhìn cậu ta thờ ơ trả lời:
- Hỏi nhiều như vậy làm gì? Cũng không phải do mấy người hại.
Hữu Cảnh đột nhiên bật cười, nói giọng châm chọc:
- Bao nhiêu năm rồi cậu vẫn y như vậy.
Tên này chắc có bệnh rồi đi.
Vốn định qua đây mượn tiền nhưng nhiều người như vậy vẫn là nên bỏ đi.
Tôi xoay người