*
"Ừm, hết sốt." Đường Ninh thu tay lại nhìn về Ám Nhất, hỏi: "Sáng nay cho hắn uống thuốc chưa?"
"Đã cho rồi." Ám Nhất đáp.
"Vậy là tốt rồi, chăm sóc cho tốt! Uống thuốc xong không tệ lắm."
Nàng đứng lên, nhìn Mặc Diệp trên giường, hiện ra nụ cười, nói chuyện hài hước: "Giải Độc Hoàn của ta không tệ chứ? Nếu không phải ngươi ăn nó, cũng chưa chắc kịp chờ ta tới, nói như vậy, ta xem như cứu ngươi một mạng, ngươi muốn báo đáp ta thế nào?"
Mặc Diệp thấy hắn vui đùa, khóe môi cũng cong lên, giọng nói có vẻ khàn khàn: "Ta dùng thân báo đáp thế nào?"
Hắn vừa nói ra, trong phòng nháy mắt yên tĩnh, bầu không khí vô cùng quỷ dị, trên gương mặt đùa giỡn của Mặc Diệp hiện ra tia xấu hổ.
Ám Nhất đang rót nước, nghe hắn nói xong, cả người cứng đờ, chén nước tràn ra một bàn mà hắn không phát hiện.
Hắc Phong càng trừng đôi mắt, kinh ngạc nhìn chủ tử hắn, không thể tin được, lời như vậy mà có thể thốt ra từ trong miệng chủ tử.
Sau khi Đường Ninh kinh ngạc, thì khẽ cười một tiếng, nói: "Ý tưởng này không tồi, đáng tiếc ta là nam nhân!"
Sợ chủ tử hắn nói thêm lời kinh thế hãi tục, Hắc Phong vội vàng tới bên cạnh Đường Ninh, nói: "Đường sư Đường sư, ta đã sai người chuẩn bị bữa sáng, hay là, ngài đi ăn trước?"
"Được." Đường Ninh đáp lời, cười với Mặc Diệp: "Ngươi chỉ nên ăn đồ nhẹ, có lợi cho vết thương hồi phục." Biết rõ đó là câu nói đùa của đối phương, nàng nghe xong cũng ném sau ót, vì vậy, không có cảm giác xấu hổ.
Thấy Đương Ninh đi rồi, Hắc Phong mới đi tới, nói: "Chủ tử, Đường sư là nam, nếu ngài muốn lấy thân báo đáp, thuộc hạ tìm tới cho ngài hai nữ nhân? Chủ tử thích dạng gì? Dáng người đầy đặn? Hay là..."
"Đi ra." Mặc Diệp lạnh