Siddhatta vượt sông Hằng (Ganga) và đi sâu vào nội địa Magadha.
Đây là một vương quốc nổi tiếng có nhiều vị ẩn tu bậc lớn.
Siddhatta quyết đi tìm cho được vị chân sư có thể trao truyền cho bí quyết siêu sinh thoát tử.Phần lớn những nhà tu hành này đều cư trú trong chốn núi rừng.
Theo sự chỉ dẫn của các bạn đồng tu, Siddhatta đi tìm họ để tham vấn, học hỏi, thực tập.
Hễ nghe nơi nào có vị chân sư là Siddhatta tìm tới, dù phải vượt núi băng ngàn, dù phải dầm sương dãi nắng tháng này qua tháng khác.Siddhatta đã gặp những người tu thuộc phái lõa thể.
Họ không có một mảnh áo quần tối thiểu nào trên người.Ông cũng đã gặp những nhóm người tu khổ hạnh.
Những người này không nhận thức ăn cúng dường của nhân gian.Họ chỉ ăn rễ cây, đọt cây và trái rừng.
Họ để cho nắng gió và mưa bão hành hạ xác thân họ.Họ tin rằng chịu đựng được những khổ hạnh như thế thì sau khi chết họ sẽ sinh lên cõi trời.Có một hôm Siddhatta nói với họ:– Dù các bạn có sinh lên cõi trời đi nữa thì những đau khổ trên trần gian vẫn còn nguyên vẹn.
Chúng ta tu đạo tức là đi tìm phương thuốc giải khổ cho cuộc đời chứ không phải tìm cách trốn tránh cuộc đời.
Đã đành là nếu ta o bế thân thể ta như những người chủ trương ăn chơi kia, thì ta không giúp được gì cho cuộc đời, nhưng nếu ta hành hạ thân thể ta, ta cũng chẳng giúp được gì hơn cho cuộc đời là mấy.Nói xong, Siddhatta từ giã họ và tiếp tục con đường tham cứu học hỏi của mình.
Ông tìm tới nhiều đạo tràng khác nhau.
Có nơi ông lưu trú lại trong ba tháng để thực tập.
Có nơi ông lưu trú lại sáu tháng.
Niệm lực và định lực của ông nhờ sự thực tập càng ngày càng tăng tiến, nhưng đạo lớn của sự vượt thoát tử sinh ông vẫn chưa tìm được.Đôi khi ngồi thiền tập trong rừng, hình ảnh của vua cha, của Yasodhara và Rahula cũng như những hình ảnh của quãng đời niên thiếu hiện về.
Năm tháng qua thật mau.
Mới đó mà hai năm đã trôi qua từ ngày Siddhatta rời bỏ xứ sở.
Siddhatta nhiều khi không khỏi sốt ruột.
Tuy vậy, đức tự tin vẫn còn rất mạnh trong ông.Một thuở nọ, Siddhatta ẩn cư trên sườn đồi Pandava cách kinh đô Rajagaha của vương quốc Magadha không xa.
Một hôm, ông cầm bát xuống núi, đi vào kinh thành khất thực.
Dáng đi của ông nghiêm túc và khoan thai.
Phong thái của ông trầm tĩnh.
Hai bên đường người ta dừng lại để nhìn vị sa môn khất sĩ.
Ông đang đi trên đường phố mà ung dung như một con sư tử đang đi giữa chốn sơn lâm.
Tình cờ xa giá của quốc vương Magadha đi ngang qua đó.
Vua Bimbisara cho dừng xe lại để quan sát ông.
Rồi vua ra lệnh cho một thủ hạ đem thức ăn đến cúng dường vị sa môn khất sĩ này, và tìm cách theo dõi ông ta về nơi ẩn cư của ông cho biết chỗ.Chiều hôm sau, vua Bimbisara tìm lên nơi ẩn cư của Siddhatta.
Để xe tứ mã dưới chân đồi, vua leo lên cùng với một tên thị vệ.
Thấy Siddhatta đang ngồi dưới một gốc cây, vua tiến tới chào.
Siddhatta đứng dậy.
Nhìn cách ăn mặc của vua, ông biết đây là quốc vương Magadha.
Ông chỉ một phiến đá gần đó và chắp tay mời vua ngồi, và ông cũng ngồi xuống bên một phiến đá đối diện.Thấy dáng điệu và tư cách thanh tao đặc biệt của ông thầy tu, vua Bimbisara rất đỗi ngạc nhiên và khâm phục.
Vua nói:– Trẫm là quốc vương xứ Magadha.
Trẫm đến để kính mời sa môn về kinh thành với trẫm.
Trẫm ước ao có sa môn bên mình để được thấm nhuần đạo đức của ngài.
Có được ngài bên trẫm, chắc chắn nước Magadha sẽ có hòa bình và thịnh trị.Siddhatta mỉm cười:– Tâu đại vương, bần đạo đã quen sống ở chốn núi rừng.– Sa môn ở đây thật là cực khổ.
Giường chiếu không có, người hầu hạ cũng không.
Nếu ngài chấp nhận về với trẫm, trẫm sẽ để dành cho ngài riêng một cung điện.
Ngài về để dạy dỗ…– Đại vương, đời sống cung điện không thích hợp với bần đạo.
Bần đạo đang cố công tìm cho ra con đường giải thoát để có thể cứu độ cho mình và cứu độ cho những kẻ khác.
Đời sống cung điện không thích hợp với hoài bão của kẻ tu