Sở Du nhanh chóng gạt bỏ đi những suy nghĩ phân vân, lái xe trở về căn hộ nhỏ nằm trong trung tâm thành phố.
Vừa quẹt thẻ bước vào, tiếng nói vui vẻ đã vang lên kèm theo một thân ảnh quen thuộc.
“Du nhi, em về rồi à?”
Dục Lăng trong chiếc tạp dề màu hồng che đi lớp âu phục sang trọng, tay vẫn còn cầm muỗng thức ăn, nở nụ cười ấm áp về phía cô.
Người đàn ông này đã ở bên cô suốt sáu năm, một mực chăm sóc hai mẹ con Sở Du không chút toan tính.
Bản thân cô cũng hiểu rõ anh làm vậy đều vì muốn cho bản thân cô hiểu được tấm chân tình mà anh đã dành cho mình.
Sở Du sớm đã biết nhưng cô gần như lờ đi, không muốn đối diện với nó, Sở Du sợ mình sẽ làm tổn thương đến anh.
Một người đàn ông gia thế giàu có, điển trai lại ân cần chu đáo vốn nên xứng với một tiểu thư khuê các.
Cô giờ là một người mẹ đơn thân, xét về hoàn cảnh chẳng thể phù hợp với anh.
Huống hồ, thời gian trôi đi chừng ấy năm nhưng bóng hình của Hoắc Dịch Thành gần như vẫn còn đó, hằng đêm còn xuất hiện trong giấc mơ khiến cô không thể nào quên được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiếu Tần càng lớn, đường nét cương nghị độc tôn được kế thừa càng lúc càng lộ rõ.
Mỗi lần nhìn thằng bé, gương mặt thân thuộc cùng kí ức cũ lại ùa về, làm cô thêm thổn thức.
Thấy Sở Du đứng lơ đễnh một chỗ, Dục Lăng có chút khó hiểu tiến lại gần, hỏi nhẹ.
“Du nhi? Em sao thế?”
Sở Du chợt giật mình, tâm trí bị lôi về thực tại, nhất thời phản ứng có chút loạn xạ.
“Em… em không sao…”
Cô vội tháo giày nước vào nhà, cùng lúc đó Thiếu Tần cũng vừa ra, cậu bé khẽ liếc qua mẹ mình rồi cất giọng.
“Mẹ về muộn quá đó! Chú Lăng làm nhiều món như vậy chỉ để chờ mẹ thôi đấy.” Điệu bộ trêu người vẫn y chang như người nào ấy.
Dục Lăng bước vào, xoa đầu Thiếu Tần, giọng dỗ dành.
“Có cả món con thích nữa mà, chú làm đủ cho cả hai mẹ con luôn.”
Bộ dạng này của cậu, Sở Du sớm đã quá quen, liền ngồi xuống hỏi han.
“Hôm nay học ở trường mới con thấy sao? Có phải rất vui không?”
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Thiếu Tần không nhìn mẹ mình dù chỉ một cái, tay vẫn chăm chăm học những dòng chữ trên IPad, ngữ khí bình thản pha chút giễu cợt.
“Cũng tạm được, chỉ là lũ con gái ở đó thật sự quá ấu trĩ, đến vãi cái kẹo cũng bóc không xong còn nhờ con.
Đúng là phiền phức!”
Nói đến đây, Sở Du chỉ còn biết cười khổ nhìn Dục Lăng đứng đó đầy bất lực.
Bữa tối hôm đó diễn ra một cách nhẹ nhàng, êm đềm.
Ăn xong, Dục Lăng bắt cô phải đi tắm để anh rửa bát.
Mặc dù muốn giúp nhưng có phản kháng là vô ích.
Vậy nên đành nghe theo anh, tắm rửa cho sản khoái.
Trải qua sáu năm, cơ thể cô cũng trở nên đầy đặn, thon thả hơn trước, mặc chiếc váy ngủ mỏng bước ra từ phòng tắm, mái tóc dài xoăn nhẹ ẩm ướt xõa xuống ngang lưng.
Lúc này Dục Lăng và Thiếu Tần sớm đã dọn dẹp xong xuôi đang ngồi ở phòng khách trò chuyện.
Sở Du vừa bước ra đã thu hút sự chú ý của anh.
Ánh mắt chợt sững lại trước vẻ đẹp thuần khiết ấy, bộ dáng ngẩn ngơ kia khiến Thiếu Tần ngầm đoán ra ý tứ trong đó, cậu huých nhẹ vai Dục Lăng thì thầm.
“Chú Lăng sao thế, nhìn mẹ cháu chăm chú như vậy.
Hay là… để ý mẹ cháu rồi ta!”
Dục Lăng ngay sau đó liền đỏ mặt, Sở Du cũng khó xử liền lên tiếng giải vây giúp anh.
“Con lại bắt đầu lung tung rồi đó!”
“Con nói sự thật thôi mà.” Thiếu Tần ngay lập tức phản biện.
Nói rồi, cậu đi vào phòng, để lại không gian riêng trầm mặc giữa hai người.
Sở Du nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, lâu nhẹ mái tóc ướt, lỡ đễnh mà cất giọng hỏi.
“Đợt này anh định ở lại đây bao lâu?”
Dục Lăng ngả lưng ra ghế, ánh mắt có chút mệt mỏi nhìn vào khoảng không vô định, nói với giọng có phần nặng nề.
“Chắc là sẽ khá lâu, về đó mất