Dương Tùng mang tài liệu về đưa cho Thanh Du, anh dặn cô ở nhà học trực tuyến vì dịch bệnh đã tràn đến Đức.
Cô có thai không nên ra ngoài tiếp xúc với ai.
Cần bất kì thứ gì thì báo với Mộc An.
Kết thúc giờ học, Thanh Du đứng dậy ra vườn đi dạo.
Mùa thu đến rồi, vậy là cô và bé yêu cũng xa anh một mùa rồi đấy.
Chỉ cần nhìn thấy ai có dáng người giống anh là cô lại nhớ đến thắt cả ruột.
Vậy mà lại chẳng đủ can đảm cầm điện thoại lên gọi về cho anh.
- Du, đến giờ uống sữa rồi.
Mộc An từ trong nhà gọi với ra, sau đó lại không yên tâm nên ra tận nơi đón Thanh Du vào trong nhà.
- Chị...!em có nặng nề đến thế đâu mà chị cứ kè kè em như vậy?
- Người em gầy như tàu lá non chỉ gió thổi là bay nên chị lo.
Em chịu khó ăn nhiều vào đi.
- Em ăn bao nhiêu vậy còn gì nữa.
Chị mở sục nước khoáng ở hồ bơi nhé! Em muốn ngâm mình cho dễ chịu.
- Vậy uống sữa đi để chị đi chuẩn bị.
- Chị...!hôm qua anh Tùng say rượu vào nhầm phòng chị hả?
Khuôn mặt Mộc An thoáng đỏ lên, cô đặt đĩa quả đã gọt về phía Thanh Du đánh trống lảng:
- Em ăn đi, chị đi chuẩn bị nước.
Từ khi họ sống cùng nhau, Thanh Du tạo điều kiện cật lực cho Mộc An và Dương Tùng.
Mộc An ban đầu có chống chế nhưng sau cũng nghe lời cô mà quan tâm đến Dương Tùng hơn.
Nếu tình yêu mà không tự tạo cho mình cơ hội thì rất khó để hai người có cái tôi lớn đến được bên nhau.
Và cô phát hiện ra, thật ra Dương Tùng cũng có chút thích Mộc An nhưng vì chị ấy mạnh mẽ quá còn Mộc An thì tự ti vì bố đi tù nên cả hai cứ tự kéo dài khoảng cách với nhau.
Mộc An đưa Thanh Du bước xuống hồ, đỡ cho cô ngồi ở thành hồ ngâm mình trong nước ấm được sục lên massage liên tục.
- Du, sao em lại không biết bơi?
- Em ngu lắm, học mãi không bơi được.
Trước kia, bạn trai em cũng từng dạy mà em vẫn không làm được.
Mộc An thấy Thanh Du nhắc đến người đàn ông kia đôi mắt sáng lấp lánh, pha đầy hạnh phúc.
Cô tò mò muốn biết nên bạo dạn hỏi:
- Em rất yêu người đó phải không?
- Ai hả chị?
- Bố của con em ấy...!chắc chắn anh ấy rất tuyệt.
Thanh Du gật đầu, cô khẽ xoa bụng mỉm cười:
- Vâng...!anh ấy rất tuyệt còn toàn diện mọi mặt nữa...!em chẳng biết vì sao bản thân có thể yêu được người như anh ấy nữa.
- Em hãy tha thứ cho anh ta đi...!chắc hẳn bố mẹ em cũng sẽ không trách em đâu.
- Thật ra em cũng không trách anh ấy nhiều đâu...!mà em phát hiện ra hình như em ghen thì phải.
Cứ nghĩ đến việc, anh ấy vì một cô gái mới gây tai nạn cho mẹ em nên lòng em có chút khó chịu.
- Cũng có thể nhỉ? Là chị chắc chị cũng ghen nữa...
Thanh Du vừa định đứng lên thì cả người bị kéo ngụp xuống hồ bơi.
Mộc An đưa ngón tay lên ra hiệu cho cô im lặng.
Hóa ra, một viên đạn của súng giảm thanh đã bay trượt ghim vào thành bể.
Lúc này, cô nhớ đến Thế Quý đã từng dạy mình lặn sao cho ở dưới bể bơi được lâu nhất.
Mộc An đã mở chế độ sục cho nước trắng xóa bên trên không nhìn thấy.
Nhanh như cắt, từ dưới hồ bơi hai lưỡi dao sắc nhọn chỉ nhỏ bằng ngón tay phi lên.
Một sợi dây xích cũng được quăng lên thành hồ, Thanh Du nghe thấy tiếng ùm một cái.
Hình như có người lao xuống bể bơi.
Ngay lúc này, Mộc An ra hiệu cho Thanh Du ngoi lên khi thấy cô hết không khí để thở.
Hóa ra hai kẻ trên bờ đã bị sợi dây xích nằm dưới lòng hồ kéo xuống.
Thanh Du chưa lên được bờ nhưng Mộc An nhanh như cắt đã đứng trên bờ, tay cầm súng chĩa xuống mặt nước.
Hai tên dưới nước bị kéo vào đúng vùng sục nước lại bị mắc chân vào dây xích nên cứ ngoi lên lại ngụp xuống.
Thanh Du được kéo lên, đứng sau Mộc An mà cô run như cầy sấy.
Ngay sau đó, Mộc An nổ súng bắn xuống hồ không chút do dự, khuôn mặt chẳng chút sợ sệt.
- Em đi tắt sục nước cho chị, phải bắt sống thì sau này em mới thoát được.
Thanh Du choàng khăn tắm vào người đi nhanh về phía hệ thống nước ngắt chế độ sục.
Cô lại thấy Mộc An xả súng...!máu đỏ nhanh chóng loang ra mặt hồ.
Có lẽ có kẻ đã bị thương...
- Xả nước đi cho chị.
Thanh Du nghe lời ấn mở cửa xả lớn cho nước rút đi.
Lúc này, cô mới nhìn rõ, cả hai tên đều bị thương.
Chân chúng vẫn bị mắc nhiều vòng vào dây xích dưới hồ.
Trước kia, cô cứ hay thắc mắc với Mộc An sao chị ấy lại để dây xích dưới hồ.
Hóa ra chị ấy đã dự tính nguy hiểm...!có thể hồ bơi là nơi người ta dễ ra tay giết