Quỳnh Thư bực lắm rồi đấy.
Cứ tưởng được nói chuyện mà hỏi câu nào thì nhận được trả lời chẳng liên quan gì cả.
Vậy nhưng để đạt được mục đích thì cô phải nhịn chứ biết làm sao bây giờ? Dù sao cô cũng đã nhận lời rồi.
- Vậy em đi nấu bữa trưa ạ.
- Ừ, con gái mặt cứ nặng ra như vậy sẽ làm nhăn da mặt đấy.
- Em có nặng đâu ạ.
- Nếu em thấy ấm ức thì có thể không làm giúp việc cho tôi nữa, bây giờ về cũng được.
- Dạ không ạ.
Em làm, tất nhiên là em làm rồi.
- Vậy thì làm đến khi kết thúc môn học của tôi.
- Lâu vậy ạ?
- Tùy em chọn
Quỳnh Thư thất thểu đi ra ngoài.
Cô làm gì có sự lựa chọn chứ? Nếu không vì tương lai cô đâu có đi làm giúp việc không công như này, đã thế còn phải giáp mặt thầy khó tính như ma ấy nữa.
Hở ra là bị nói, nhiều khi còn không hiểu được hết ý của thầy.
Thanh Du thấy Quỳnh Thư đến trường cùng thầy Hít - le thì ngạc nhiên lắm.
Đợi bạn lên giảng đường mới dám hỏi:
- Sao mày lại đi cùng thầy vậy?
Quỳnh Thư thở dài, chìa hai tay ra trước mặt Thanh Du:
- Tao đến nhà thầy làm giúp việc
- Giúp việc? Mày điên à? Sao lại đi làm giúp việc cho thầy chứ?
- Đấy là điều kiện để thầy cho tao thi môn logic mà không phải học lại.
Thanh Du nhìn bạn thương cảm, xoa đầu nó an ủi cho cái sự đen đủi này.
- Bố mẹ mày biết không?
- Không, tất nhiên là không rồi, nếu không thì tao chỉ có mà bị xử chém ngay ấy.
- Thôi cố lên, tuần nữa nghỉ Tết rồi.
...
Biên đẩy cửa vào phòng đến bên bàn làm việc của Thế Quý đặt lên bàn anh chiếc thẻ sinh viên:
- Anh, cái gã mà chúng ta bắt được trong vụ gây thương tích cho đoàn phim đưa cho em cái này.
Nhìn tấm thẻ sinh viên của Thanh Du, anh ngẩng mặt lên chờ đợi Biên nói tiếp:
- Hắn nói, chính Thanh Du đã thuê hắn phá Kiều Mai.
Mân mê tấm thẻ trên tay, Thế Quý gằn giọng:
- Và cậu tin hắn nói?
- Dạ??? Ý anh là?
- Thanh Du không phải người có thể hãm hại người khác.
Có kẻ nào đó muốn một mũi tên trúng hai đích thôi.
- Vậy tại sao hắn lại có thẻ sinh viên của Thanh Du ạ?
- Cái này phải hỏi người thuê hắn.
- Nhưng hắn một mực nói Thanh Du thuê còn đưa thẻ làm tin để nhận tiền sau khi xong việc.
Thế Quý đứng bật dậy, quắc mắt nhìn:
- Nếu cậu còn nói một câu nào nghi ngờ Thanh Du thì đừng đi theo tôi nữa.
Cho người theo dõi hắn xem, bản thân hắn thường liên hệ với ai.
- Vâng ạ, em xin lỗi.
- Ra ngoài.
Thế Quý lấy điện thoại gọi đi, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:
- Vâng, văn phòng khoa luật kinh tế xin nghe ạ.
- Tôi là Huỳnh Thế Quý, tra hộ tôi xem Lại Vũ Thanh Du có mất thẻ sinh viên mà yêu cầu làm lại không?
- Dạ có ạ, em ấy mới báo mất mấy ngày trước đã đăng kí làm lại ạ, thầy còn muốn tra thông tin gì nữa không?
- Được rồi, cảm ơn cô.
Anh cầm chiếc thẻ trên tay, chạm lên khuôn mặt trẻ trung đầy sức sống ấy mỉm cười:
- Dù ai nói gì thì anh cũng tin em, nếu em làm thật thì anh cũng sẽ cho là đúng.
....
Sau khi cùng mẹ dọn nhà chuẩn bị Tết, Thanh Du chạy đi rửa lá gói bánh chưng.
Năm nay ông không phải trực bệnh viện nên cả nhà sẽ gói bánh lấy không khí Tết.
Từ trong nhà ra ngoài ngõ, bố Việt đã chăng điện sáng khắp lối.
- Du ơi, cắm hoa vào bình hộ mẹ.
Cả nhà ai cũng bận rộn vậy mà mỗi chú chưa về.
Chú nói sẽ về trước 30 Tết mà nay đã 28 Tết chưa thấy tăm hơi đâu nữa.
- Du ơi, chú Quý bao giờ về?
- Chú nói về trước 30 còn con không biết cụ thể ngày nào nữa.
Bà xóc xong muối vào gạo thở dài:
- Biết bao giờ nhà này mới có con dâu đây chứ? Bà lại già thêm một tuổi rồi đây mà chờ đợi héo mòn cả người.
Thanh Du khúc khích cười:
- Bà từ từ chú sẽ lấy ạ.
- Nếu chú còn ít tuổi bà sẽ từ từ đây thì...
- Nó nói có người yêu rồi mẹ ạ, để nó về con bảo mang về ra mắt xem sao?
- Thật hả? Thế nó vẫn không chịu yêu Lan Anh à? Cái thằng này thật là...
Thanh Du nén thở dài, không biết khi mọi người phát hiện ra mối quan hệ của cô và chú thì sẽ thế nào nhỉ?
Điện thoại đổ chuông, là cô Xuân gọi đến.
Dạo này bà ta làm sao mà suốt ngày thiếu tiền.
Người ngợm gầy còm nhom đi, đã giao hẹn mỗi tháng một triệu và cô hay đưa 5 tháng một, tiền vừa đưa tháng trước nay bà ta lại gọi làm gì chứ.
Vậy nhưng cô vẫn nghe máy:
- Cô gọi có việc gì sao?
- Du, cháu đến viện cho cô tiền mua thuốc được không?
- Cô làm sao phải mua thuốc?
- Cháu đến đây cô sẽ nói được không? Cô không lừa cháu đâu, bây giờ chỉ có cháu giúp được cô thôi.
- Được rồi, cô nhắn cho cháu địa chỉ.
Thanh Du tắt điện thoại xin phép ông bà và bố mẹ đi ra ngoài.
....
Quỳnh Thư dọn dẹp xong nhà cửa mệt thở không ra hơi, nằm lăn ra giường thở:
- Tết chẳng thấy sướng đâu mà chỉ mệt vì dọn thôi.
Điện thoại