Vũ Duyệt mải chơi quá, không để ý ai đó đang nhìn mình chăm chú.
Tiệc tàn, đa phần đều ở lại giúp chủ nhà dọn dẹp, cả Lãnh Hàn cũng tạm bỏ công việc sang một bên mà dọn dẹp.
- Hôm nay phong ba bão táp gì mà ông anh của tôi lại dọn dẹp nhà cửa với người lạ đây nhỉ.
- Bão cái đầu em chứ bão, lo mà dọn đi, lát dọn một mình thì đừng có la.
An Khiết thấy hai anh em thân thiện như thế, quay sang nói với Vũ Duyệt.
- Tớ thấy Lục Thiếu cũng đâu phải khó gần như người ta đồn đâu nhỉ?
- Với em của anh ta mà còn khó, chắc là người tiếp xúc với anh ta chết hết rồi quá.
Hai người đứng rửa bát ở đó mà cứ hí hửng đùa giỡn.
Vũ Duyệt rửa bát nhưng đầu không tập trung cho lắm.
" Không biết anh ta tự dưng kết bạn với mình làm gì nữa. Hay là nhận ra mình từ lần ở siêu thị rồi muốn thủ tiêu mình nhỉ? "
Hàng loạt suy nghĩ hiện ra trong đầu Vũ Duyệt. Lãnh Hàn thấy cô nhìn mình suốt, đương nhiên không khỏi thắc mắc.
- Em làm gì mà nhìn tôi mãi thế?
Lời nói đưa Vũ Duyệt thoát khỏi suy nghĩ, trở về thế giới thực.
Đúng là cô không sợ Lãnh Hàn, nhưng cách không mấy mét như thế này thì đúng là không thể phủ nhận, anh rất đáng sợ.
- Không, không có gì cả. Chỉ là tôi chợt nhỡ đến giấc mơ hôm qua, theo bản năng nhìn ngẫu nhiên thôi.
Dù có hơi mất bình tĩnh nhưng Vũ Duyệt lại lấy lại khuôn mặt ngây thơ vốn có của mình, vui vẻ đáp lại Lãnh Hàn.
Mấy nữ sinh ở đằng kia gỡ những món đồ trang trí đính trên tường, nghe thấy lời nói của Vũ Duyệt, toát mồ hôi dùm cô.
- Cha mẹ ơi, bạn học của chúng ta dũng cảm thật đấy.
- Hình như đó giờ tớ nghe nói chưa có ai dám đứng trước mặt Lục Thiếu nói như thế cả.
Tiếng xì xào lại nổi lên.
- Chị, em đột nhiên cảm thấy sắp có kịch hay để xem rồi.
- Cứ chờ đi.
Nói nghe có vẻ không quan tâm nhưng thực chất Kỳ Ngọc