- Nói? Cậu muốn nói gì?
An Khiết cũng hơi khó hiểu quay lại. Chuyện hôm qua cô vẫn còn nhớ, cứ nghĩ là anh lại trêu đùa mình nên cô thoáng qua ý nghĩ bỏ đi.
- Nghe tôi nói nhé.
Lãnh Thần hít một hơi thật sâu, còn An Khiết vẫn tập trung lắng nghe.
- Tôi... thích cậu. Cậu làm người yêu tôi nhé.
An Khiết đứng hình mất năm giây, gương mặt chưa kịp tiêu hóa hết.
Ở xa xa, Vũ Duyệt ngồi ở trong xe rồi nhưng cũng hóng hớt ló đầu ra ngoài xem.
- Em sắp xếp hết rồi à?
- Dạ. Nhưng mà chắc sau chuyện này cậu ấy cũng giận em lắm, bị lừa cơ mà.
Vũ Duyệt quay lại cười với Lãnh Hàn, cười híp cả mắt.
Anh nhìn cô cười tươi như thế, đột nhiên nhớ lại tờ giấy lúc sáng, hai tay không tự chủ ôm cô bộc cứng vào lòng.
- Anh... sao thế? Anh mệt sao?
Vũ Duyệt nghĩ là anh mệt, vỗ vỗ lưng anh, ngoan ngoãn không cử động.
Nếu mà cô biết tờ giấy đó ghi gì, cô sẽ thế nào đây, anh không dám cũng không muốn nghĩ tới.
- Cậu nói cậu thích tôi sao?
An Khiết đột nhiên kích động nắm lấy vai anh, lắc lắc.
- Phải.
Cô đơ luôn một hồi, còn anh vẫn chờ.
Mấy người ở trong quán cứ như tàn hình hết cả rồi.
- Cậu đợi tôi một lát.
An Khiết lấy li nước của chủ quán đưa rồi kéo anh đi qua chỗ khác.
Anh cũng không hiểu cô nghĩ gì, nhưng rất hồi hộp.
- Cậu thật sự thích tôi sao? Chuyện hôm qua không phải do cậu cố tình trêu tôi?
- Tôi đâu có biết tự nhiên cô ta xuất hiện như thế đâu. Hôm qua định nói với cậu rồi, nhưng không ngờ cậu chạy mất.
Lãnh Thần gãi gãi đầu, mắt nhìn đi hướng khác.
- Tôi... tôi cũng... thích cậu. Chỉ là mới nhận ra hôm qua thôi. Hôm qua thấy như thế tôi cảm thấy khó chịu lắm, nên mới chạy đi.
Lãnh Thần quay ngoắt lại nhanh như chớp, mắt sáng rỡ lên.
- Là thật sao?
- Thật.
Thật hay là họ kéo lại ở chỗ gần với hai người trong xe, nên Vũ Duyệt vô tình nghe thấy hết cả.
- Như thế thật là trọn vẹn rồi.
Vũ Duyệt ngước lên nhìn Lãnh Hàn, hôm nay cảm thấy