Vân Chức kêu một tiếng ‘Tần tiên sinh’ khách sáo đã thành quen rồi, đột nhiên phải sửa lại cho thân thiết hơn trước kia, điều này không tránh khỏi khiến cô có cảm giác thiếu tôn trọng anh, đặc biệt là sau khi cô gọi ‘Nghiên Bắc’ lần thứ hai, vị thái tử gia này trầm mặc một hồi lâu cũng không hề lên tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm cô như thể muốn cầm súng vác gậy đến vậy.
….Càng bất an hơn nữa.
Có vẻ như bất cứ khi nào anh cũng đều chuẩn bị sẵn sàng đẩy cô ra tử hình vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Chức hoài nghi không biết bản thân có làm trái ý của Tần Nghiên Bắc không, liệu có phải cô gọi như vậy đã mạo phạm đến anh hay không. Vân Chức xin lỗi rồi giải thích: “Nếu anh nghe thấy không quen, thì hay là em vẫn sẽ gọi anh là Tần tổng giống người khác.”
Cô lấy hết quyết tâm muốn xoa dịu mặt cảm xúc của Tần Nghiên Bắc, cố gắng hết sức để không khiến anh lại rơi vào cảm giác dày vò giống như tối qua, đương nhiên cũng không thể vì một cái xưng hô mà lại chọc cho anh không vui.
Dù bây giờ cô chưa dám xác định rốt cuộc Tần Nghiên Bắc bị bệnh gì, nhưng trước đây có một khoảng thời gian cô cũng có chút giống anh như vậy, ít nhiều gì cũng có thể hiểu được cảm giác khi phát cơn của anh. Vả lại kiểu có vấn đề về tâm lý hoặc tinh thần như này, về cơn bản chỉ cần bộc phát một lần thôi cũng đã khiến bệnh tình nặng thêm một chút rồi.
Cô muốn để anh bình tĩnh lại chút.
Đợi đến khi chân của Tần Nghiên Bắc hồi phục, có thể rời khỏi xe lăn và đi đứng bình thường, căn bệnh nguy hiểm đến tính mạng trong lòng anh cũng có thể kiếm soát được rồi thì coi như là cô đã báo ơn xong. Khi đó cô có thể yên tâm rời đi, không cần mỗi ngày đều xuất hiện ở căn biệt thự xa xỉ khác với thế giới của cô này.
Vừa nghĩ tới đây thôi cô cũng đã cảm thấy mọi việc rất cấp bách.
Vân Chức lên kế hoạch giúp đỡ một cách sơ lược.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sở dĩ mà bước đầu tiên trong công cuộc cứu giúp anh chính là vội vàng nhờ Đường Dao mua một loại cây nở hoa này là vì theo như cô thấy nhà kính có thể là cái ‘mỏ neo’ đặc biệt trong căn bệnh của Tần Nghiên Bắc, vì nếu không thì anh cũng sẽ chẳng vào lúc đau khổ như thế mà còn nhớ nhung nó.
Bất kể là rốt cuộc anh có khuynh hướng tự sát hay không, nhưng ít nhất lần sau khi anh dựa vào cửa sổ và nhìn xuống khu nhà kính này, thứ anh nhìn thấy sẽ không còn là một khung cảnh cành cây hoa lá héo hon khiến tinh thần người ta càng thêm sa sút nữa mà nó phải là sức sống kéo anh từ cõi chết trở về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Chức vẫn không nghe thấy Tần Nghiên Bắc lên tiếng, dè dặt, cẩn trọng gọi anh: “Tần tổng?”
Trong nhà kính rất nóng, cô đã đổ mồ hôi, khuôn mặt và tay đều nóng ran và đỏ lên.
Thái tử gia không nóng sao, anh cứ trông xao nhãng đi đâu thế.
Mãi cho đến khi ánh mắt của Tần Nghiên Bắc hơi cay anh mới khẽ chớp một chút, theo bản năng mà nhắm mắt lại, đè nén cơn cuộn trào mãnh liệt và sự xa lạ trong lồng ngực, giống như một cơn sóng thần không biết từ đâu đến, cứ liên tục đập vào xương tủy, đau và chát, lại không thể cảm giác được sự ngọt ngào.
Anh mím môi, trái tim đang bị gặm nhấm từng chút một, trên khuôn mặt anh hiện rõ sự không vui, khẽ cau mày: “Cô cũng không phải cấp dưới của tôi, gọi Tần tổng cái gì chứ.”
Vân Chức thấy khó hiểu, vậy anh muốn như thế nào.
Tần Nghiên Bắc hơi khựng lại, nhìn thấy Vân Chức không những không hiểu, mà ngay cả mặt và cổ đều đỏ ửng lên, xấu hổ không dám nhìn thẳng vào anh, có lẽ cách gọi ‘Nghiên Nghiên’ sởn gai ốc, buồn nôn này anh sẽ không nghe được rồi.
Hừ.
Da mặt cô mỏng đến vậy à.
Có ý muốn dỗ anh, làm đủ trò để thả thính anh, ai ngờ chỉ mới có một cách xưng hô thôi mà đã ngại ngùng rồi.
Được rồi, nhìn thấy mặt cô đỏ lên như vậy cũng khá dễ thương, ‘Nghiên Bắc’ miễn cưỡng tạm thời cũng tàm tạm đi, coi như là bỏ qua cho cô lần này.
Đầu ngón tay ghì chặt lên thanh vịn trên chiếc xe lăn trở nên trắng bệch bởi vì dùng nhiều sức, anh vẫn bình tĩnh nói: “…..Coi như Nghiên Bắc cũng nghe lọt tai được chút đi.”
Vân Chức suýt bật cười, hóa ra là anh thích nghe, thế nên cô cũng gật gù theo: “Thế Nghiên Bắc, em còn muốn thương lượng với anh một chút, hôm nay thì không kịp nữa nên chỉ trồng một cây thôi, đợi đến mai em có thể trồng thêm nhiều cây hoa quả kế bên được không?”
Tần Nghiên Bắc nhìn cô đầy sâu xa, cô thật sự là khác thường mà, cô không hề có ý định trồng mấy loại cây vô dụng như hoa hồng, hay tường vi để thu hút sự chú ý của anh.
Anh chỉ khẽ ‘ừm’ một tiếng, cổ họng có chút khàn đi.
Anh động tâm, còn không phải là vì cô giở đủ mọi chiêu bài, tấn công dồn dập sao.
Vân Chức vốn chỉ muốn khái thác triệt để phần đất đai này, cô còn sợ vị thái tử gia này sẽ ghét bỏ, nhưng không ngờ anh lại vui vẻ đồng ý, quá đỗi vui mừng nên cô thuận miệng khen một câu “Nghiên Bắc anh thật tốt.”, xoay người lại dậm lên đất để cố định chắc gốc cây, sau đó chạy vài bước đến bên chiếc xe lăn để đẩy anh đi.
Tần Nghiên Bắc biết màu sắc bên mang tai của mình hơi không đúng lắm, muốn né tránh tầm mắt cô, không muốn để cô áp sát quá.
Vân Chức lại không cẩn thận khiến những cánh hoa còn vương lại trên ống tay áo mình bay lên tóc Tần Nghiên Bắc, sau đó cô tự nhiên cúi thấp người lại gần anh, đưa tay ra muốn phủi xuống cho anh, ngón tay cô ấm áp và mềm mại vô tình lướt qua vành tai anh.
Động tác rất ngắn, thậm chí còn chưa đến một giây, nhưng đủ để kích thích khiến làn da hơi run rẩy.
Trong bóng tối yết hầu của Tần Nghiên Bắc khẽ trượt lên xuống, muốn mắng Vân Chức không biết chừng mực, đó là một loại khiêu khích ám muội đấy. Nhưng lời đến miệng còn chưa kịp nói anh đã phát hiện tay cô đã rời đi, thậm chí không biết tại sao anh lại cảm thấy bất mãn, sao hả, chỉ sờ như thế thôi? Xác định là xong rồi à?!
Vân Chức đứng thẳng người, anh ngồi đó, góc độ của cô hoàn toàn không phát hiện ra anh có điều gì bất thường, trên đường cô đẩy anh đi về hướng phòng khách thì tiện nhắc anh một câu: “Hôm nay muộn quá, em không về kí túc xá nữa, ngủ tạm ở chỗ anh một đêm nhé.”
Mấy ngày này sau khi vị thái tử gia này phát cơn có lẽ được coi như là thời kì nguy hiểm, nếu mà cô không ở lại thì ai mà biết liệu đến đêm anh có phát điên lên không. Lỡ như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao, với lại cũng không phải lần đầu cô ngủ lại, nhà lớn như vậy không ảnh hưởng gì nhau cả, không có gì phải giả vờ.
Nhưng Tần Nghiên Bắc không thể bình tĩnh được.
Bởi vì nghe được câu nói này mà vành tai còn đang nóng râm ran lại tiếp tục nóng lên, nóng đến mức khiến người ta cảm thấy bực bội.
Làm sao vậy, mới quen nhau một tí, tấn công vào mặt tâm lý của anh, lời nói trêu chọc, hành động cau dẫn, bây giờ liền thẳng thừng muốn tiến sâu hơn nữa sao!
Trước đây ở lại có lẽ chỉ vì để thăm dò, nhưng sau tối qua… ôm nhau ngủ một đêm, anh còn cắn cô và để lại dấu vết, hôm nay ở lại đây còn có thể trong sáng không làm gì nữa không?!
Lúc người phụ nữ này tỏ tình thật sự không hề nhút nhát, chuyện cô làm càng quá phận nhưng lại rất thành thục. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng