Sau khi Vân Chức về nhà chỉ mở mỗi đèn trong phòng ngủ, lối vào phòng khách được chiếu sáng bởi ánh trăng và pháo hoa bên ngoài ban công nhỏ, bây giờ không có đèn tự động kích hoạt bằng giọng nói trong hành lang, và tầm nhìn của cô chỉ còn là một mảng đen lớn.
Tần Nghiên Bắc bị hơi lạnh từ bên ngoài truyền vào, xen lẫn cảm giác lạnh lẽo của tuyết rơi hòa cùng độ ấm của cơ thể, khi cô đến gần, nó bao trùm lấy cô.
Tầm nhìn của Vân Chức bị ảnh hưởng nên thính giác và xúc giác của cô trở nên nhạy cảm hơn, những thứ thuộc về một người khác, nhịp tim và hơi thở không còn bình tĩnh bị khuếch đại vô hạn, sự tiếp xúc gần với các giác quan.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phản ứng của trở nên hoảng loạn, hai tay muốn đẩy ra nhưng lại bị cảnh tay của Tần Nghiên Bắc khống chế một cách kiên cố.
Anh như là đang ôm cô, cũng giống như là do đứng không vững mà mượn sức, cô như hòn đảo duy nhất nằm giữa biển cát vô tận, anh muốn dùng hết sức để nắm nó trong lòng bàn tay mình.
Vân Chức hơi nghiêng mặt đi, làn da cô có thể chạm vào mái tóc của Tần Nghiên Bắc, anh hơi thấp lưng, trán tựa lên vai cô, mái tóc ngắn không cứng như tưởng tượng đang nhẹ nhàng đâm vào má cô.
“Tần Nghiên Bắc, anh dậy đi.” Giọng nói của Vân Chức như bị siết chặt, không vùng vẫy được, cũng không đẩy ra được, bởi vì bình thường tính tình cô cũng khá ổn, dẫn đến dù có tức giận thì giọng nói phát ra cũng không phải quá lớn, “Em còn chưa tới 45kg, em căn bản là không đỡ nổi anh đâu!”
Anh cao hơn 1m85, anh đứng thẳng áp bức đến nỗi khiến người ta không thể ngẩng đầu lên, cứ dựa vào cô như vậy chắc cô sẽ ngã mất.
Một tay Tần Nghiên Bắc vòng qua lưng của Vân Chức, một tay ôm lấy eo cô, anh bất giác tăng sức nặng, ôm cả người cô vào lòng, để mặc bản thân đắm chìm trong hơi thở của cô.
Trước khi ôm chầm lấy cô, miễn cưỡng thì anh vẫn có thể nhịn lại, giả vờ như không có việc gì, anh tưởng rằng mình có thể kiểm soát hành động và cảm xúc của mình. Nhưng vào giây phút chạm vào cô anh mới hiểu cái gì cũng vô dụng hết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dù có không muốn thừa nhận đi nữa thì sự thật cũng đã bày ra trước mắt rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Xa cách nhiều ngày như vậy, anh nhớ cô thật.
Nhớ đến mức bệnh tình liên tục phát lên, hận không thể nuốt cả cô vào cơ thể mình, cưỡng ép để cô mềm lòng, vẫn sẽ để tâm đến anh như lúc trước.
Nhưng trạng thái bây giờ của Vân Chức có vẻ không hề để tâm đến anh! Cô có thể tức giận, đợi anh chủ động đến dỗ dành cô thì không vấn đề gì cả, anh chấp nhận.
Nhưng tại sao khi hai người ôm chặt lấy nhau, cô cũng có thể bình tĩnh không dao động. Liệu có phải là cô dọn ra khỏi khu Nam Sơn liền chết tâm luôn rồi không, ngoài việc ban đầu muốn dằn vặt anh hai ngày thì về sau căn bản không hề nhớ nhung gì anh nữa?!
Hai má Tần Nghiên Bắc căng chặt, giọng nói thêm khàn: “Anh nói rồi, anh đứng không vững.”
Vân Chức cố gắng bình tĩnh lại những suy nghĩ đang rối tung rối mù lên, cô muốn tìm cách để thu dọn mớ hỗn độn trước mặt này.
Thuốc tiêm của Tần Nghiên Bắc có thể là hết tác dụng rồi, cơn đau bây giờ có lẽ sẽ càng nghiêm trọng hơn nhiều so với bình thường, hình như anh thật sự không đứng nỗi nữa.
Vân Chức đã nhận ra tình hình tâm lí bây giờ của anh không quá ổn định, có thể bệnh tình lại phát tác nữa, dù có nói lí lẽ cũng vô dụng, mà sức lực anh càng đè nén hơn, nên cô còn kháng cự thì chỉ phản tác dụng mà thôi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
Cô cố gắng đỡ Tần Nghiên Bắc qua chỗ ghế sô pha, định để anh ngồi xuống nhưng Tần Nghiên Bắc hoàn toàn không làm theo dự đoán của cô, ở ghế sô pha anh đột nhiên kéo cánh tay cô khiến cô ngã ra sau cùng anh.
Anh ngã vào lưng ghế sofa, Vân Chức bị mất thăng bằng và ngã đè lên người anh.
….Cái người này quá miễn cưỡng rồi.
Chiếc ghế sô pha nhỏ chỉ dài 1,8m trông hơi nhỏ so với chiều cao của thái tử gia này phát ra tiếng kêu cót két kì lạ, như thể khung gỗ bên trong không chịu được va đập được và sắp gãy.
Lòng bàn tay Vân Chức dùng lực chống lên ngực Tần Nghiên Bắc, khó tránh việc thấy ngại ngùng.
Động tác của Tần Nghiên Bắc cũng cơ cứng lại, anh giữ ót cô, ép nửa người cô dựa vào cổ anh: “Vân Chức, em không thể mua đồ tốt một chút sao? Rời khỏi nhà dọn đến một khách sạn bốn, năm trăm tệ, thuê một căn nhà lại mua mấy đồ gia dụng này, anh để em phải thiếu tiền à?”
Vân Chức nhắm mắt và thở nhẹ nhàng.
Anh nói, anh mới là sủng vật, nói cô bỏ con giữa chợ, và mỗi một câu từ đều có sự thân mật khó giải thích, tất cả đều đang ám hiệu gần như có gì đó đang khác với bình thường.
Vân Chức chống lên người Tần Nghiên Bắc, khá dễ để cô thoát thân, thế là cô bắt ngay lấy lúc anh đang không có cảnh giác, nhanh nhẹn đứng thẳng người dạy, kéo xa khoảng cách với anh và mở đèn lên.
Hai tay Tần Nghiên Bắc vẫn giữ nguyên ở tư thế ôm cô, đột nhiên trống rộng anh hơi cúi mắt, ngón tay siết chặt.
Một căn phòng khách chỉ khoảng 10 mét, bởi vì có sự tồn tại của anh mà trở nên chật chội hơn.
Vân Chức hít thở nhẹ nhàng: “Tần tiên sinh, anh rốt cuộc có ý gì, điều gì nên nói em đã nói rồi, không tin là anh không hiểu. Những lời anh nói ở khúc hành lang Tần gia em cũng đã nghe rất rõ ràng rồi, đó không phải là giả.”
Sau khi Tần Nghiên Bắc ngồi xuống, chiếc quần tay hơi bị kéo lên, lộ ra lỗ chân lông màu đỏ sậm ở mắt cá chân, bên trên còn có một chút máu khô.
Vân Chức nhìn thấy, cau mày và không nói gì.
Tần Nghiên Bắc ngẩng đầu nhìn cô: “Anh thừa nhận, những lời nói đó anh nói hơi quá rồi. Nhưng Vân Chức em dám thừa nhận là ngay từ lúc đầu em không hề có mục đích gì khác với anh không?”
Vân Chức bản năng muốn trả lời nhưng lời đến miệng lại khựng đi.
Cô đương nhiên có mục đích, chính là báo ơn, giúp cho anh hồi phục trở lại, giúp cho sức khỏa và bệnh tâm lí của anh đều có thể khỏe lên.
Vân Chức nói: “Em chưa bao giờ có mục đích xấu xa, mục đích chính diện chính là báo ơn, chăm sóc anh, hi vọng anh tốt hơn.”
Tần Nghiên Bắc gật đầu, tình hình tinh thần của anh bây giờ rất không ổn định, cố gắng để duy trì sự bình thường bên ngoài,tự động sàng lọc lại lời nói của Vân Chức rồi tự có kết luận cho mình. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ