Vân Chức gần như tưởng rằng bản thân sinh ra ảo giác, cô ngạc nhiên đến mức quên mất cảm giác đau nhói trên eo bị anh bấu vào, có hơi hoảng loạn đứng yên ở vị trí cũ, cô sững sờ mất hai giây không thể phản ứng được gì.
Từ khi gặp Tần Nghiên Bắc cô đã từng nghĩ rất nhiều lí do tại sao hôm nay anh lại đặc biệt đến tìm cô, đa phần sẽ là chuyện tiêu cực. Dù cho ban nãy anh đã có thái độ mềm mỏng, giải thích chuyện hôm đó ở biệt thự của Tần gia, thì cô cũng không thể ngờ anh sẽ đứng trước mặt cô, tự mình nói những lời như thế.
Người kiêu ngạo như anh, không để ai vào trong mắt mới là lẽ đương nhiên, dù những ngày đó sống cùng nhau cô cũng không ôm hi vọng thái tử gia sẽ có thái độ tốt với cô, càng không hi vọng anh sẽ khẳng định cô, thậm chí là cần cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Chức hơi run rẩy.
Dù…. Mấy lời nói này của Tần Nghiên Bắc nghe có chút ấm áp nhưng lúc bệnh tình của anh không ổn định, vốn không thể dùng lí lẽ bình thường để suy xét.
Lần trước đêm anh phát bệnh bị cô nhìn thấy, ban ngày anh không phải vẫn còn vạch rõ quan hệ với cô sao, nhưng đến tối lại vừa ôm vừa cắn cô, nên cũng căn bản là không thể nói rõ được gì.
Chỉ là trong lúc bệnh nặng Tần Nghiên Bắc đã quen với việc cô ở bên cạnh, an ủi anh, sau khi cô rời đi thì anh cần cô như cần một loại thuốc trị bệnh.
Anh đối với cô hoàn toàn không phải tình cảm nam nữ, điểm này…. Có lẽ là cô có thể chắc chắn.
Vân Chức cuối cùng hít một hơi thật sâu, thử bắt lấy cánh tay của Tần Nghiên Bắc, muốn bảo anh buông ra rồi mới nói chuyện đàng hoàng. Nhưng lại không cẩn thận chạm vào vết sẹo bỏng, tim cô thắt lại, bàn tay bất giác buông nhẹ ra.
Cô vừa thả ra thì bàn tay lại bị Tần Nghiên Bắc nắm chặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đầu ngón tay của anh rất nóng, anh ôm chặt lấy cô, thân hình mảnh mai ôm cô từ phía sau không chút do dự, môi và răng liên tục nghiến lên vai cô: “Vân Chức, sau này em có bất cứ yêu cầu gì, hoặc là có gì không vui về anh cứ nói thẳng với anh, không được rời khỏi nhà bỏ đi nữa.”
Vân Chức rất muốn tranh luận với anh, cái gì mà rời khỏi nhà bỏ đi, đó cũng đâu phải nhà của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cùng lắm thì coi như là cô ở tạm ké.
Nhưng Vân Chức rất nhanh đã bình tĩnh lại, bây giờ mà cứ tranh luận với một bệnh nhân mắc chứng hưng cảm thì không hề sáng suốt, chỉ làm anh càng thêm mất kiểm soát.
Cô kìm nén lại, để bản thân bình tĩnh lại, nói với Tần Nghiên Bắc: “Được, em có thể nói thẳng với anh. Ví dụ như bây giờ, Tần Nghiên Bắc, anh có thể buông ra trước không, đừng làm như vậy với em.”
Tần Nghiên Bắc bị câu này kích thích, anh cau mày ôm lấy cô, hai tay khoanh lại càng thêm vững vàng, vết cắn của anh còn nặng hơn trước, không cho cô thương lượng chút nào.
Có vài giọt nước long lanh trong mắt Vân Chức, giọng nói bất giác lên án: “Anh sắp cắn chết em rồi, đau quá.”
Anh dừng động tác giam cô trong lòng lại, hơi thở nóng bỏng từ từ bốc lên trên vai và cổ của cô, Vân Chức có thể cảm nhận được, ánh mắt anh như đông cứng lại, đang quan sát nơi mà anh từng phát tiết.
Mấy giây sau, Tần Nghiên Bắc im lặng lại cúi đầu nhìn cô.
Vân Chức bất giác nhắm mắt lại, chờ cơn đau càng thêm ập xuống da thịt mình, cô chuẩn bị sẵn sàng nếu bị cắn nữa sẽ cố gắng thoát ra, chấp nhận chuyện chọc giận anh.
Nhưng sau đó, đôi môi mỏng dừng lại ở nơi ửng đỏ của cô.
Nó giống….hôn hơn.
Máu của Vân Chức bắt đầu dồn lên đỉnh đầu, cô bị cắn còn có thể chịu được nhưng bị anh mút nhẹ nhàng như thế này thì ngay cả những sợi dây thần kinh nhỏ nhắn cũng bắt đầu bất giác nhảy loạn xạ.
Những ngón chân cô âm thầm cuốn lại, tìm cơ hội để nhích một bước để đẩy cái ôm của Tần Nghiên Bắc ra, đưa tay lên che lại chỗ da mà anh lưu luyến để lại, cô nói bằng âm mũi: “Anh đừng cậy bệnh mà làm đủ thứ chuyện, có một số chuyện không phải cứ giải thích là có thể coi như hoàn toàn không xảy ra chuyện gì. Thái độ em đã thay đổi rồi, nếu đã chuyển ra khỏi Nam Sơn, không thể tiếp tục….”
“Không muốn chuyển về cũng được.” Tần Nghiên Bắc cắt hết mọi khả năng khác cô có thể nói, “Anh có thể đến chỗ em.”
Vân Chức ngơ ngác.
Đến…..Chỗ cô á?!
Cô muốn sống một mình, không để lãng phí nên chỉ thuê một căn nhà nhỏ không tới 60 mét vuông, một bếp một nhà vệ sinh, một cái ban công và phòng khách nhỏ, cộng thêm một phòng ngủ khá rộng rãi.
Thái tử gia của nhà họ Tần luôn có cuộc sống sung sướng, ngay cả đến khu Nam Sơn mà anh còn không quá hài lòng, làm sao mà có thể sống ở căn nhà nhỏ này của cô?!”
Mà quan trọng hơn là---
Tần Nghiên Bắc kiên định nhìn cô, đường đuôi mắt có hơi đỏ.
Anh lại lấy lí do không đứng vững quang minh chính đại dựa vào người Vân Chức, một sự áp bức do chênh lệch chiều cao, anh dùng một tay ôm đầu cô: “Sắp giao thừa, người bên cạnh anh đã nghỉ tết hết rồi, dì Trịnh quay về quê ở phía Nam, Phương Giản đi Đức, những người khác thì không cần nhắc.”
Vân Chức bắt được lỗ hỏng: “Tài xế đâu? Lúc vừa này ngoài khu nhà, tài xế còn lái xe cho anh mà.”
Tần Nghiên Bắc thấp giọng nhỏ: “Sau khi đến dưới lầu nhà em, anh cho cậu ấy nghỉ tết rồi, bảo cậu ấy tối nay không cần quay lại, bây giờ xe còn đang vứt ở ngoài cổng, nửa đêm rồi, em muốn anh dùng đôi chân tật nguyền này quay về hả?”
Vân Chức chưa từng gặp ai vô lại đến vậy.
Đặc biết là cái người đàn ông tên Tần Nghiên Bắc này thì càng khó mà tưởng tượng.
Cô cắn răng không nói gì, cố gắng hết sức chống lại cơ thể như thiêu đốt của anh.
Nói cho cùng, cô và Tần Nghiên Bắc cũng không phải người yêu, sau khi cãi nhau thì phải dỗ dành mới có thể vui vẻ trở lại. Giữa họ chỉ đơn giản là mối quan hệ người trả ơn và người nhận ơn, yêu cầu của cô đối với Tần Nghiên Bắc vốn cũng không cao.
Nếu đã nói rõ mọi chuyện, thái độ của thái tử gia cũng đã xuống nước, còn cầu xin cô, cô cũng chạm vào vết sẹo tượng trưng cho sự cứu mạng của anh, sao cô có thể lạnh lùng và thờ ơ với anh vì chuyện xảy ra đêm đó
Cô muốn báo đáp cho anh, việc này chưa bao giờ thay đổi.
Trước kia không biết anh cần gì, chỉ có thể mù quáng làm đại, bây giờ anh nói rõ ra rồi, lại đang trong giai đoạn bệnh tật, cho dù cố ý một chút, cô cũng không thể đẩy anh ra.
Vân Chức vì để đỡ anh mà đỏ hết cả khuôn mặt, cô cắn răng đỡ anh đến ghế sô pha, không mấy tình nguyện nói: “….Dù sao điều kiện ở đây của em anh cũng nhìn thấy rồi, anh muốn ở thì ở. Nhưng chỉ là tối nay thôi, em sẽ đưa phòng ngủ cho anh, em ngủ ghế sô pha.”
Chiếc ghế sô pha chỉ dài 1,8m tính cả tay vịn sắp đổ sập.
Tần Nghiên Bắc không hề suy nghĩ lấy một giây, ngay lập tức từ chối: “Vân Chức, anh cần em, cách xa như vậy có ích gì. Em ở bên cạnh anh