Em Đến Là Để Ôm Anh

Chương 33


trước sau


Vân Chức cảm thấy nóng rực, nhiệt độ dưới sàn vốn đã cao, cái chăn lại phủ lên, nhưng so với cái người đàn ông đang không màng tất cả mà ôm chầm lấy cô thì những thứ đó rõ ràng là không đủ.
 
Cô như lạc vào một đại dương sâu không thấy đáy, vùng vẫy để thoát ra là không có tác dụng, ngược lại còn bị ôm chặt hơn, áp lực tác động lên từng tấc da cũng rất rõ ràng, nóng như thiêu đốt khiến người ta không chỗ nào có thể trốn được.
 
Sữa tắm và dầu gội hôm nay anh dùng là cùng một loại với cô nhưng không những không làm giảm tính nguy hiểm mà còn tăng thêm sức hấp dẫn lạ kỳ, như thể không biết từ giây nào đó hai người vậy mà lại có một loại bí mật nào đó chồng chéo vào nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Giữa đêm đông lạnh buốt cùng chen chúc trong cùng một căn phòng nhỏ, dùng chung phòng tắm, hơi thở thấm vào nhau, trong bóng tối không ai hay biết, anh thì thầm gọi thân mật biệt danh của cô.
 
Vân Chức hít một hơi thật sâu, cố gắng để duy trì khe hở với Tần Nghiên Bắc, gấp gáp nói: “Em chỉ là muốn xem thử trạng thái bây giờ của anh thế nào rồi, sợ lỡ anh xảy ra chuyện gì mà không lên tiếng thì em không thể kịp thời phát hiện.”
 
Giọng nói của Tần Nghiên Bắc càng ngày càng khàn, chậm rãi lập lại: “Ừm, anh nghe rồi, là em sợ, sợ anh xảy ra chuyện.”
 
Lời nói sau đó của Vân Chức bị nghẹn lại.
 
Anh nói như vậy không hề sai, vấn đề là cô không biết chỗ nào mà nghe có hơi không đúng lắm.
 
Vân Chức bất giác nói thêm: “Hôm tết, nếu anh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn ở căn nhà thêu nhỏ này của em, em có lỗi với ân nhân cứu mạng của mình, chết mấy lần cũng không đủ đền lại.”
 
Đôi môi của Tần Nghiên Bắc đang cọ xát vào mi tâm mềm mại của cô, tương tự như một nụ hôn chạm nhẹ.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thân hình rắn rỏi, săn chắc, chân tay mảnh khảnh, trong cái lồng giam được bao bọc bởi lớp chăn bông, anh cuộn mình lại để bao bọc lấy cô, như thể cuối cùng anh đã tóm gọn được con mồi trong tâm trí trở về với mình.
 
“Đừng giải thích nữa,” Tần Nghiên Bắc rướn người, ôm lấy người trong lòng, như có như không cọ lên khuôn mặt cô, “Anh biết là em đang để tâm đến anh.”
 
Anh nhấc tay, chạm vào môi cô, ngăn chặn những lời muốn vạch rõ quan hệ của cô, vùi sâu vào hõm cô cô, khàn giọng lẩm bẩm: “Dù em có tức giận thế nào, có cãi nhau với anh, nói với anh là không thể quay trở lại trước kia. Anh cũng chắc chắn là em đang để tâm đến anh.”
 
Vân Chức không thể nào buông bỏ được anh.
 
Anh cũng không thể quay đầu nữa rồi.
 
Mấy ngày chia tay này, vào đêm khuya tưởng chừng như sóng yên biển lặng này, trong sự tỉnh táo anh nhìn thấy chính mình nhảy vào vực sâu, cúi đầu nhận thua với một người mà chưa bao giờ cảm thấy có khả năng gì.
 
Vân Chức không phải cứ muốn cứ ép anh yêu cô sao, dù bản thân anh cũng cảm thấy nó vô cùng nực cười, nhưng dù phủ nhận bao nhiêu lần thì sự thật đã ăn sâu vào trong trái tim anh,  lan vào da thịt anh một cách không kiểm soát được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Yêu cầu không thực tế nhất, khó đạt được nhất của cô anh cũng đã thực hiện cho cô rồi.
 
Tần Nghiên Bắc xoay mặt Vân Chức lại, liếc mắt xuống nhìn chằm chằm cô, môi dưới hơi mấp mở, in dấu lên mu bàn tay đang đặt lên môi cô.
 
Nhịp thở của Vân Chức mỏng manh, không thể thoát khỏi sự kiềm chế của Tần Nghiên Bắc nên cô quyết định chỉ đành bỏ cuộc, khó khăn xoay người trước ngực anh, quay lưng lại với anh, đẩy cái chăn ra để phá bỏ cảm giác bị bao trùm như thiên la địa võng.
 
Cô kìm nén nhịp tim đập nhanh, và chỉ trong vài phút, hàng tá khả năng thoát khỏi vòng tay của anh đã hiện ra trong tâm trí cô.
 
Nhưng cô chỉ vừa vặn vẹo một chút thì người đàng sâu như bị chọc phải dây thần kinh, anh phản ứng mạnh mẽ kéo cô lại hoàn toàn, và nói khàn khàn: "Đừng cử động, đừng đi.”
 
Uy hiếp, cảnh cáo, ra lệnh, nhưng còn là sự cầu khẩn.
 
Vân Chức thật sự không dám chạy nữa, cô cắn răng, an phận nằm im, thử cầm lấy tay của Tần Nghiên Bắc rồi nói nhỏ: “Thế anh….đừng ôm chặt như thế, em thở không nổi.”
 
Cô không kháng cự nữa, hết sức nằm trong cánh tay anh, trong lòng cô biết rằng anh thực sự đã kiệt sức và đang cố gắng níu kéo những ý chí cuối cùng đó.
 
Vân Chức không nhớ rõ là qua bao lâu, hơi thở nóng bỏng quanh cổ cuối cùng cũng dịu lại
 
Nhân trung của cô đã đổ mồ hôi, cô cẩn thận sờ tìm điện thoại trên bàn, điều chỉnh độ sáng ở mức thấp nhất rồi nhắn tin cho Phương Giản, hỏi thăm anh ấy bệnh tình dạo gần đây của Tần Nghiên Bắc, và… có phải cô thật sự có tác dụng đối với việc trị liệu của anh không.
 
Phương Giản trả lời rất nhanh: “Từ khi hai người cãi nhau cậu ấy đã mất kiểm soát, thuốc căn bản là cũng không còn hiệu quả. Dù tạm thời là có tác dụng nhưng dùng không được bao lâu sẽ y hệt như cũ. Nói cho cùng thì hoàn toàn là do em ảnh hưởng đến cảm xúc của cậu ta.”
 
“Em đương nhiên có tác dụng với cậu ta rồi,” Phương Giản nghĩ cô gái này là đang thấy ngại ngùng, không xác định được tầm quan trọng của mình đối với Tần Nghiên bắc, thế nên anh làm việc tốt một lần vậy, nói thẳng thắn “Việc trị liệu cho cậu ta vốn đã cùng đường bí lối. Sau khi em đến bên cạnh cậu ta, mới có chuyển biến, em vừa đi thì tinh thần cậu ta chỉ càng nhanh sụp đổ thôi.”
 
Phương Giản bề ngoài là bác sĩ tổng quát, cũng là bác sĩ riêng cho Tần Nghiên Bắc, nhưng trên thực tế là chịu mảng tâm lí, đã phụ trách cho tâm lí của Tần Nghiên Bắc liên tục ba năm nay, hiểu rất rõ bệnh tình của anh.
 
Dù Vân Chức  tin lời của Tần Nghiên Bắc, nhưng tận mắt nhìn thấy bác sĩ Phương nói như vậy cô mới có cảm giác chân thật.
 
Cô co ro trong vòng tay của Tần Nghiên Bắc, không thể bỏ qua cử chỉ vượt quá giới hạn này, lại hỏi khéo Phương Giản: "Khi anh ấy lên cơn, hành vi của anh ấy có gì bất thường không? Ví dụ như ... thân mật quá mức với những người xung quanh anh ấy. "
 
Phương Giản chửi thề một câu với cái điện thoại, anh nghĩ rằng thái tử gia nhân lúc bệnh lại làm gì bạn gái rồi, lần này nếu anh mà phá đám thì không bằng tìm cái chết.
 
Thế là anh nghiêm chỉnh trả lời: “Sẽ, cực kì bất thường, khao khát được gần gũi, không chịu nói lí lẽ. Nếu cậu ấy có làm gì quá đáng với em, hi vọng em có thể hiểu, đợi khi cậu ấy bình tĩnh lại tự nhiên sẽ khôi phục dáng vẻ bình thường thôi.”
 
Vân Chức cuối cùng cũng hơi an tâm, Tần Nghiên Bắc như vậy quả nhiên là do bị bệnh, chứ không phải….. là vì cái khác.
 
Đợi sáng sớm mai khi anh tỉnh lại, mọi thứ sẽ quay trở lại cái vốn có.
 
Anh vẫn là một thái tử gia kiêu ngạo, xa cách, dù anh thật sự cần cô đến chữa bệnh cũng không thể xuống nước, với tính cách của anh có lẽ sẽ thẳng thừng yêu cầu, buộc cô phải chăm sóc.
 
Vân Chức không phân biệt được những cảm xúc trong lòng, cô bị cưỡng ép đè lên cánh tay đang căng chặt của Tần Nghiên Bắc, khoang mũi toàn là mũi gỗ mộc trên cơ thể của anh. Vào giây phút này là sự tiếp xúc gần gũi nhất, lại biết rõ là thời gian có hạn.
 
Sự xin lỗi nhún nhường của anh và yêu cầu mạnh mẽ, đều như một chất kích thích sự không hài lòng với việc cô bỏ đi mà không có sự cho phép. Đợi đến khi trời sáng sẽ quay trở lại như trước kia.
 
Duy nhất có một thứ không giống đó là cô phải gánh vác áp lực giúp đỡ anh chữa bệnh.
 
6 giờ sáng, sắc trời có chút đỏ, Vân Chức xác định Tần Nghiên Bắc đã ngủ rất sâu mới từ từ thoát ra khỏi cái ôm của anh,  rón ra rón rén đi ra khỏi phòng ngủ.
 
Cô nhỏ tiếng chuẩn bị bữa sáng, đặt nó vào trong bình giữ nhiệt, từ trong gương cô có thể nhìn thấy những dấu hôn đỏ khó mà nhìn trực diện ở trên cổ, sau đó tìm hai miếng băng dán lên, để lại một mẫu giấy rồi âm thầm đi khỏi nhà.
 
Hôm nay là giao thừa rồi, mấy cửa hàng xung quanh chỉ có một số ít là mở cửa như thường lệ, bán cùng lắm là đến 3,4 giờ chiều cũng đã ngừng kinh doanh. Vân Chức không có chuyện gì buộc phải đi làm, chỉ là khi anh tỉnh dậy không biết phải đối diện với Tần Nghiên Bắc như thế nào. 
 
Tối qua cô đã nói rõ, anh chắc chắn vẫn còn nhớ, nên cô không cần nhắc lại trước mặt anh.
 
Sau khi trạng thái của thái tử gia đã ổn định, cô cũng không cần gấp gáp, chắc chắn là ngay khi rời khỏi căn nhà nhỏ đó của cô anh sẽ hối hận vì tối qua đã xuống nước với cô thôi.
 
Cô đợi muộn một chút rồi sẽ quay về, đợi đúng 0 giờ sẽ nấu sủi cảo đông lạnh, một mùa tết nhạt nhòa sẽ cứ trôi qua một cách bình lặng như thế.
 
Vân Chức không biết, ngay khi cô đóng cửa lại thì Tần Nghiên Bắc đã tỉnh rồi, anh giơ tay lên che mắt, mãi cho đến khi hơi thở nhòa dần, trong căn phòng chỉ còn là tiếng nhịp tim đập.
 
Tần Nghiên Bắc chống người ngồi dậy, trong nhà không có dép cỡ nam, anh đi chân trần ra phòng khách, trên bàn đặt một mẩu giấy do Vân Chức viết tay, có mấy chữ đơn giản: “Tỉnh thì nhớ ăn cơm, lúc đi anh nhớ đóng cửa lại.”
 
Tần Nghiên Bắc sờ lên mi tâm đang nhức lên của mình, không mấy quan tâm đến dòng chữ vô tình này của cô, chỉ bật cười nhẹ.
 
Da mặt cô rất mỏng, mới sáng sớm đã muốn trốn đi, tối qua cũng không biết là ai không chịu ngủ, bò ra giường nhìn anh, bị anh bắt quả tang còn cứng miệng đòi bỏ chạy.
 
Anh nhớ lại vô số lần cảnh tượng Vân Chức nhẹ nhàng nằm trong lòng anh, cố đè nén cơn trống trải khó hiểu đang trùng trùng điệp điệp trong lòng, cảm giác mất mát không biết từ đâu đến đang thấm vào cốt tủy, gặm nhấm từng chút.

 
Tần Nghiên Bắc nhắm mắt, siết chặt tay.
 
Vân Chức yêu anh, yêu đến sâu sắc, ở bên cạnh anh, mặc cho anh ôm cả đêm, còn không đủ để chứng minh sao.
 
Cô chỉ thiếu một câu tỏ tình trước mặt anh nữa thôi.
 
Tần Nghiên Bắc ăn xong bữa sáng do Vân Chức chuẩn bị xong, rửa hết chán bán, nhìn một vòng xem cách bày trí trong nhà rồi gọi điện thoại bảo tài xế lên lầu đưa xe lăn.
 
Đợi đến khi quay trở lại xe, anh căn dặn như gì cần chuẩn bị trong đêm nay xong mới có thời gian rảnh mà nhớ đến món đồ hôm qua cướp lại từ tay Giang Thời Nhất.
 
Là quần áo Vân Chức tận tay tặng cho Giang Thời Nhất.
 
Sắc mặt Tần Nghiên Bắc lạnh lùng, , anh mở túi ra, lông mày nhíu lại, thản nhiên lục lọi xem, ánh mắt chán ghét ban đầu dần dần nheo lại,

sau đó biến thành lửa giận không thể che giấu, chua xót dâng trào trong lòng.
 
Trong túi đồ căn bản không phải là quần áo cho nam bình thường gì, vậy mà lại là y hệt như chiếc áo kích thích mà lần trước cô cắt ra vậy. Đó là một phiên bản sửa đổi của quân phục, không còn nhiều khí chất nghiêm nghị, từ trong ra ngoài đều có những ám hiệu đặc biệt.
 
Hai chiếc cúc áo bị đứt ở đường viền cổ áo, tay áo được cố tình may chật để làm lộ ra bắp tay. Vải trên thắt lưng không nguyên vẹn, có thể mơ hồ lộ ra làn da. Chiếc quần quân đội bên dưới thẳng thớm, thắt lưng màu đen có khóa súng và một đôi ủng quân đội.
 
Đây mà là đồ cho người bình thường nghiêm chỉnh mặc sao?!
 
Vân Chức mua cho anh thì cũng thôi đi, ngay cả cái tên Giang Thời Nhất đó mà cô cũng có thể tặng mấy thứ này?! Coi anh chết rồi à?!
-
Buổi sáng Vân Chức đến phòng tranh, nhân viên đã nghỉ lễ hết, Đường Dao cùng ba mẹ đi đến Bắc Hải đón tết, mèo thì cũng được gửi qua bệnh viện thú cưng làm xuyên tết ở kế bên để chăm sóc tạm.
 
Một mình cô ngồi dựa vào cửa sổ cả một buổi sáng, muốn nhân lúc này để vẽ vời, nhưng lại không vào được nguồn cảm hứng, loay hoay một lúc cuối cùng ngồi xe về lại nhà, cô muốn xác định rốt cuộc Tần Nghiên Bắc đã đi chưa.
 
Dù đã chuẩn bị tâm lí, biết thái tử gia chắc chắn đã rời đi từ sớm, nhưng lúc mở cửa nhìn thấy cả căn nhà trống trải, cô vẫn hơi bị khựng lại.
 
Mấy người hàng xóm trên lầu dưới lầu đã mở tiệc từ trưa, tiếng pháo nổ liên tục, Vân Chức đứng ngoài cửa một lúc mới bước vào, nhìn quanh không thấy bất cứ một dấu vết nào do Tần Nghiên Bắc lưu lại, chiếc chăn bông đã được gấp lại và cất đi.
 
Vân Chức cúi mặt, vô tình phát hiện mẫu giấy đó của cô đã bị dịch chuyển đi, nó dán trên đầu giường cô, cô đi đến gỡ nó ra xem, một hàng chữ tùy tiện viết dưới chỗ cô đã viết.
 
“Có bản lĩnh thì ở nhà mà nhìn anh này.”
 
Vân Chức bật cười, điện thoại đột nhiên đổ chương, cô cầm lên nhìn, là số điện thoại của bác sĩ bên chỗ phụ trách nuôi mèo.
 
Cô có một dự cảm không tốt, vội vàng bắt máy, đối phương tuyệt vọng cầu cứu: “Vân Chức, Nhạn Nhạn của cô bị sao vậy, những con mèo khác đều rất ngoan, không nháo quậy gì hết. Còn nó cứ quậy phá, từ lúc ban đầu đến giờ không chịu dừng lại, có lẽ là không thích nghi với môi trường xung quanh, nhớ cô, nên cô có muốn đến thăm một chút không.”
 
Vân Chức không thể an tâm, lập tức cầm túi chạy ra cửa, đi đến bệnh viện thú ý. Nhạn Nhạn vừa nhìn thấy cô đến liền không giở trò quậy phá nữa, dính lên người cô, chui vào lòng cô kêu meo meo, rõ ràng là không định ăn tết ở chỗ này.
 
Người phụ trách bất lực cười nói: “Con mèo nhỏ này khi trước bị thương, tâm lí khá yếu ớt, cần cô. Nếu cô thấy tiện thì đem nó về nhà chăm sóc mấy ngày cũng được, đợi nó ổn định rồi đưa đến đây.”
 
Vân Chức gật đầu đồng ý, dù sao cô cũng chỉ có một mình, thì tốt hơn là đem Nhạn Nhạn về.
 
Khi bên bệnh viện thú cưng kiểm tra một lượt cho Nhạn Nhạn và xác nhận rằng không có vấn đề gì khác, bầu trời đã tối, và pháo hoa bên ngoài đã bắt đầu bắn lên bầu trời, chiếu sáng các cửa sổ kính.
 
Vân Chức xách túi đựng mèo đi ra khỏi bệnh viện, lúc đi đến trước khu nhà cô nhận được tin nhắn của Giang Thời Nhất: “Tụi anh đều đang đợi em, em không đến sao?”
 
Dưới tin nhắn còn kèm theo 7,8 tấm ảnh, chụp hình ảnh buổi tiệc do Giang Thời Nhất chuẩn bị, đúng như anh nói, số người tham gia quả thật không ít, đều là những gương mặt Vân Chức quen cũng khá thân.
 
Giang Thời Nhất đang ở trong phòng bao, bảo người chụp cho anh mấy tấm nữa, anh ngồi ở giữa ghế sô pha nhìn thẳng vào ống kính, trong tay cầm một phần bánh kem viết năm lên.
 
Bộ đồ tối qua là do anh đã đặc biệt chuẩn bị, sau đó nhờ thầy giáo đưa cho Vân Chức, lại bảo Vân Chức đưa cho anh.
 
Anh từng thấy trong lúc tập vẽ Vân Chức đã vẽ kiểu hình tượng như vậy, và anh vốn muốn buổi hoạt động hữu nghị để làm lại trang phục đó rồi mặc cho cô xem, nhưng ai ngờ cũng không kịp.
 
Tối nay nếu như không hẹn được cô đến thì anh thật sự mất hết nhẫn nại rồi.
 
Vân Chức đang lướt đến bức ảnh cuối cùng mà Giang Thời Nhất gửi đến thì tin nhắn lại nhảy lên: “Chức Chức, xin lỗi em vì trước kia anh không nói cho em biết, thật sự vụ cháy ở huyện Đồng năm đó, anh là người trong cuộc.”
 
Nhịp tim của Vân Chức bỗng lệch nhịp một lát.
 
Cô nắm chặt điện thoại, không trả lời lại mà mang Nhạn Nhạn đi vào khu lầu.
 
Lúc thất thần, tay cô vô tình nhấp vào vòng bạn bè trên wechat, bên trong có một trạng thái mới nhất vừa cập nhật, đều là các món ăn cuối năm đa dạng, và sủi cảo nhân các loại.
 
Và một hình ảnh được cập nhật nửa giờ trước, đó là một cặp vợ chồng trung niên, thân mật khoác vai chàng trai trẻ, các món ăn rất phong phú, và họ là một gia đình hoàn chỉnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
 
Và trên bức ảnh gia đình treo trên bức tường phía sau, cô gái trong số các anh chị em lúc nhỏ bị dao kéo cào xước, khuôn mặt và dáng người đã nhòe đi, đến bây giờ vẫn không bị cắt mất đi, nó đập vào mắt cô đầy mỉa mai và đáng thương.
 
Vân Chức cúi đầu, tắt điện thoại, mu bàn tay đặt lên chóp mũi, dừng lại vài giây.
 
Cô nhìn ra ngoài cửa, hôm nay lại có tuyết rơi, cây bên đường đều bị tuyết phủ trắng xóa như đang ra hoa tươi tốt, cô bất giác nhớ đến những cái cây ra hoa trong khu nhà kính ở Nam Sơn, cũng giống như vậy,để rồi một màu trắng nhẹ nhàng lắp đầy các cành hoa.
 
Thang máy ‘ding’ một tiếng mở ra, Vân Chức bế Nhạn Nhan lên, khuôn mặt áp vào người nó, nhỏ giọng nói: “Đợi chị về chị sẽ đổ nước và thức ăn cho em, bây giờ chị phải đi một chuyến rồi, tối nay chúng ta cùng nấu sủi cảo đông lạnh ăn nhé.”
 
Khi đến lầu 12, cô đặt Nhạn Nhạn vào trong túi đựng mèo rồi từ từ đi ra khỏi thang máy,  chìa khóa được cắm vào ổ rồi vặn từ từ, cửa phát ra một tiếng nhẹ, rồi bật ra.
 
Do khe hở cửa kéo ra khá lớn, đèn kích hoạt bằng giọng nói trong hành lang tối dần đã một lúc, và ánh sáng từ căn phòng đặc biệt chói mắt.
 
Vân Chức khựng lại, cô nghĩ mình đi nhằm cửa nhà, cô lùi lại nửa bước để nhìn số nhà,xác định xong mới cảm thấy bản thân thật ngốc, cửa đã mở ra rồi thì sao mà lộn được.
 
Trái tim cô đang lạc nhịp lại bắt đầu đập loạn xạ, nắm chặt lấy cánh cửa, đẩy nó ra với hơi thở gấp gáp, và hầu như tất cả đồ đạc trong phòng khách đều thay đổi.
 
Chiếc tủ đơn sơ mua tạm dùng lúc thuê đã biến mất, chiếc ghế sô pha sắp sập cũng không biết đã chuyển đi đâu.
 
Theo như cô thấy, một món đồ đạc dưới đất cũng đều bị đổi, cô cởi giày đi vào, tấm thảm dưới chân vừa ấm áp vừa mềm mại, quấn lấy cô.
 
Trên mép của chiếc ghế sofa màu vàng kem, có hàng đống những chiếc hộp chiếm gần một nửa phòng khách, mỗi chiếc đều có những dải ruy băng không thể nào chán ghét được, không chỉ là hàng hóa mà còn là quà tặng, với một tấm thiệp đơn giản được nhét xéo ở trên mặt, chữ viết trên đó rất phóng khoáng.
 
“Đi Hongkong xử lí công việc hai ngày, mua cho em ít đồ về.”
 
Nhưng bên tờ giấy còn đặt một cành cây.
 
Tươi tắn và căng mọng, đó là một bông hoa mới được cắt từ nhà kính ở khu Nam Sơn.
 
Vân Chức nghe thấy trong phòng bếp có tiếng động, bước chân lảo đảo, nắm lấy cành hoa, lon ton chạy đến cửa kính nấp vào, ấn tay cầm, khựng vài giây rồi đẩy ra.
 
Phòng bếp chật chội, ánh sáng đặc biệt chói lọi, dưới ánh sáng rõ ràng như vậy, người đàn ông đang lười biếng ngồi trên chiếc bàn nấu ăn màu trắng.
 
Vân Chức nuốt nước bọt, cô nhìn thấy một đôi bốt kiểu quân đội, những đường nét trên mắt cá chân và bắp chân của anh được quấn một cách sắc sảo và sống động, sau đó là quần tây quân đội thẳng tắp.
 
Thắt lưng của anh được thắt rất chặt, tấm vải rách không che được làn da, thân trên không mặc đồ đàng hoàng, cúc được mở ra một nửa, cổ tay áo được xắn lên làm lộ ra đường cơ bắp, màu sắc rõ nét hiện lên như hớp hồn người ta đến mức chảy máu mũi.
 
Làn da người đàn ông này rất trắng nhưng lại mang đến một sức lực mạnh mẽ, giữ những đầu ngón tay anh đang cầm một cái sủi cảo nhỏ.
 
Bỗng chống tầm mắt của Vân Chức hơi mơ hồ, hỏi anh: “Tần Nghiên Bắc, anh đang làm gì vậy.”
 
Tần Nghiên Bắc ngẩng đầu lên, khẽ nhích cánh tay, để cho cô nhìn một cái kệ bên cạnh, trên đó có ba hàng sủi cảo thủ công được xếp ngay ngắn, tất cả đều tròn trịa và thẳng đứng.
 
Anh mặc âu phục, mang theo một sự uy lực không nói nên lời, dường như thản nhiên nói: "Khách quan mà nói, đêm nay giao thừa sẽ làm bánh bao cho hai người chúng ta."
 
Những ngón tay của Vân Chức đâm vào lòng bàn tay: “Thế có chủ quan không?”
 
“Đương nhiên có.”
 
Khuôn mặt của Tần Nghiên Bắc sắc nét, góc cạnh, đôi mắt đen láy đang nhìn chằm chằm cô, đôi môi nhạt màu mím chặt, sau đó từ từ mấp máy.
 
“Chủ quan mà nói.”
 
“Anh đang dỗ cho Chức Chức vui lên.”

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện