Khuôn mặt của Tô Triệu bị bóp đến biến dạng in thẳng lên trên bàn, ban đầu không nhịn được mà kêu lên vài tiếng, cố gắng khơi dậy lòng thương hại của Tần Nghiên Bắc. Nhưng bàn tay đeo găng da đè mạnh trên đầu giống như thép đúc, lộ ra vẻ ớn lạnh khiến anh ta phải rùng mình, căn bản là không có ý định sẽ dừng tay lại.
Tần Nghiên Bắc giữ chặt đầu anh ta, giống như tùy ý đè chặt một thứ gì đó.
“Xin lỗi….” Dù trong lòng hoảng sợ, nhưng Tô Triệu phản ứng rất nhanh, khàn giọng hét lên, “Xin lỗi Vân Chức, tôi mồm thối, tự cao tự đại! Phòng tranh của cô có gì tổn thất tôi sẽ đền lại, sau này, sau này sẽ không---“
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Triệu không bao giờ ngờ tới Vân Chức vậy mà có mối quan hệ gì gì với vị tổ tông Tần gia này.
Cô không phải chỉ là một sinh viên mở phòng tranh sao, cùng lắm coi như có chút tiếng tăm trong giới mỹ thuật trên mạng, không có bối cảnh, không có ai chống lưng. Vậy sao Tần Nghiên Bắc lại chống lưng cho cô?!
Tô Triệu điên tiếc giận dữ vì Vân chức đã trèo lên cành cây cao mà lại không hề khua tay múa chân gì cả, còn giả vờ đơn thuần để hại anh ra nông nổi này. Sau đó lại nghĩ bản thân quá xui xẻo khi lại đụng phải Tần Nghiên Bắc, trong lòng bắt đầu thấy run rẩy.
Vân Chức dựa vào cửa, đứng chứng kiến cả quá trình, ngón tay bất giác dùng sức, những đầu ngón tay đang trắng chuyển dần màu đỏ.
Đối với loại người như Tô Triệu, cô thật sự không có cách nào tốt để giải quyết anh ta, chỉ có thể lấy yếu điểm của anh ta ra uy hiếp, nhưng Tô Triệu lại rất khốn nạn, cô chắc chắn cũng sẽ chịu thiệt. Hôm nay cô đã chuẩn bị tinh thần sẽ làm lớn chuyện này nhưng không ngờ Tần Nghiên Bắc lại không biết từ đâu xuất hiện.
Từ đầu đến cuối sắc mặt của Tần Nghiên Bắc rất bình tĩnh, thậm chí có hơi lười biếng. Lúc này Tô Triệu đang bật khóc xin lỗi, anh mới hơi liếc mắt nhìn Vân Chức: “Cô chấp nhận không?”
Vân Chức làm sao có thể nói không chấp nhận, đây không chỉ là giúp cô một lần, bởi vì có anh ra mặt rồi thì loại người luôn thích cậy thế ức hiếp người như Tô Triệu có lẽ sẽ không dám quấy rầy cô nữa, là anh đang giải quyết phiền phức giúp cô rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng Vân Chức cũng không thể không thừa nhận, trước đây cô từng nghe Đường Dao cảnh cáo rất nhiều về việc Tần Nghiên Bắc lạnh lùng, tàn nhẫn đến thế nào nhưng trăm nghe không bằng mắt thấy. So với một thiếu gia giỏi ủ mưu tính toán, anh càng tùy tiện hơn, ung dung mà có thể đè bẹp người ta xuống chỉ bằng một bàn tay.
Tần Nghiên Bắc không chỉ là ân nhân cứu mạng cô, mà anh còn là người thừa kế của một tập đoàn khổng lồ Tần thị, cô căn bản không thể đứng cùng một chỗ với anh, cô nên mau chóng báo đáp ân tình, mau chóng cách xa anh, không nên để cho Tần Nghiên Bắc hiểu lầm là cô có ý đồ gì khác với anh.
Vân Chức lại ý thức ra, cô gật đầu cảm ơn Tần Nghiên Bắc.
Dù cho nói thế nào thì ân nhân cũng đã cứu cô một lần nữa rồi, dù cho anh ghét cô đến trăm ngàn lần hay là anh có tàn nhẫn thế nào đi nữa nhưng cuối cùng vẫn lương thiện chọn giúp đỡ cô.
Tần Nghiên Bắc buông tay ra, Tô Triệu cũng trượt theo khỏi mặt bàn, không dám kêu lên tiếng nào, anh ta phải dò xét, an phận thủ thường, sau đó lặng lẽ lui ra rời khỏi phòng bao.
Người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh cũng không dám thở mạnh, dè dặt hỏi: “Tần tổng, bây giờ ngài đi chưa, tôi tiễn ngài ra ngoài nhé?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Chức bất giác muốn đến đẩy xe lăn giúp anh, cô bước lại gần Tần Nghiên Bắc.
Tần Nghiên Bắc quan sát cô từ trên xuống dưới, cô ra ngoài ăn cơm với tên rác rưởi đó, còn đặc biệt thay quần áo khác, ăn mặc càng chói mắt hơn cả tối qua khi đi vào quán bar. Rốt cuộc là cô có chút đạo đức nghề nghiệp không vậy, đến câu dẫn anh mà còn mặc chiếc áo khoác đồng phục học sinh, bây giờ lại là chiếc áo khoác rộng.
Chân trước mới đi ra khỏi khu Nam Sơn, chân sau đã hẹn hò với người khác. Anh đã cho cô ảo tưởng cái gì để khiến cô cảm thấy mình vừa có thể chinh phục được anh bằng những thứ tâm cơ mập mờ đó, vừa có thể thuận bườm xuôi gió câu dẫn bên ngoài.
Nghĩ đến người phụ nữ có thể được cử đi đến dùng mỹ nhân kế với anh, vậy mà lại bị một tên cẩu nam tùy tiện bóp vai cô mà mắng chửi.
Coi anh là cái gì hả.
Danh dự của một tên gián điệp, lẽ nào không phải cũng chính là danh dự của anh sao?
Bây giờ mới nhớ ra phải lấy lòng anh, có muộn quá rồi không hả.
Tần Nghiên Bắc lạnh lùng nhìn cô: “Đừng có nghĩ nhiều, chỉ là tôi ghét ồn ào mà thôi, đừng tưởng cô có đặc quyền gì.”
Vân Chức nhìn ra được ánh nhìn quan sát đánh giá của anh.
Dù cho cô có trúng tuyển vào trường top Thanh Đại cũng không thể nào đoán được tâm tư của vị thái tử gia này, là lương tâm bộc phát sao. Cô làm gì dám có đặc quyền gì chứ, chỉ là cô muốn đẩy xe lăn cho anh để bày tỏ lòng cảm ơn thôi, sao anh lại ghét cô đến mức này vậy.
Vân Chức có hơi uất ức cúi đầu nhìn bản thân.
Trong kí túc xá của cô không có nhiều áo khoác mặc vào mùa đông, chiếc áo khoác kia đã bị tuyết thấm ướt, nên cô chỉ đành thay đại một chiếc áo khoác mới mua ở trên taobao để ra ngoài thôi, nó không vừa mắt vị thái tử gia này sao? Hóa ra là anh thích chiếc áo khoác kia hơn?
Thế thì cô phải giặt cho sạch chiếc áo kia, đợi đến khi gặp lại anh cô sẽ thay áo là được.
---
Vân Chức đứng nhìn Tần Nghiên Bắc rời đi, Tần tiên sinh mặc một chiếc áo khoác rộng, đeo bao tay, khí thế lạnh lùng, bóng lưng cực kì lạnh lẽo.
Cô nhẹ nhàng thở hắt ra, đi ra khỏi nhà hàng tư nhân, sau đó cô đi thẳng đến trung tâm kiểm ra sức khỏe gần nhất. Nhân lúc buổi chiều không có tiết học, cô đi làm kiểm tra tổng quát một lần, đau lòng chi ra một số tiền nhiều hơn để khám gấp, trước năm giờ đã có kết quả kiểm tra tổng quát.
Có báo cáo kết quả sức khỏe tổng quát rồi, ít nhất cô có thể chứng minh với Tần Nghiên Bắc về việc mình không có bất cứ một căn bệnh truyền nhiễm nào, không cần phải nhìn cô khó chịu như vậy.
Trước khi về kí túc xá, Vân Chức đi đến phòng tranh, Nhạn Nhạn vừa nhìn thấy cô đã yếu ớt kêu meo meo. Hai mắt cô đỏ lên ôm lấy nó dỗ dành rất lâu, nhân viên trong tiệm đứng một bên nhìn cũng thấy xót xa, họ chụp một bóng dáng mờ mờ của Vân Chức và đăng một tin nhắn trên tài khoản Weibo của phòng trưng bày: “Đau lòng cho Nhạn Nhạn.”
Mỗi ngày phòng tranh đều phải đăng bài cập nhất trạng thái hoạt động lên, mỗi ngày đều sẽ đăng một tin. Hôm nay nhân viên cũng không có tâm trạng nên chỉ đăng lên một câu ngắn ngọn như vậy, lúc đăng bài điện thoại lại không chịu hợp tác, bộ nhập chữ không biết bị kẹt gì đó mà lại không hiện chữ tiếng trung được, chỉ có mỗi phiên âm. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất tại LuvEvaland.co. Mong mọi người sẽ ủng hộ editor/dịch giả bằng cách đọc ở trang chính chủ nha. Nếu có thắc mắc gì xin inbox về page nhóm dịch là Sắc - Cấm Thành hoặc page web là LuvEva land nhé. Xin cảm ơn.
——wei yan yan liu lei.
Họ đều nghĩ khách quen của phòng tranh có lẽ đều sẽ biết yan yan là phiên âm của Nhạn Nhạn, có sửa hay không cũng không khác biệt gì mấy nên nhân viên để vậy đăng lên luôn
Đến khuya quay về ký túc xá, Vân Chức mới biết tối nay ở nhà Đường Dao có chuyện, nên không quay về kí túc xá. Một trong hai người bạn cùng phòng khác đang livestream dạy makeup, trong khi người kia đang vùi đầu vào ngồi vẽ, cô ấy dùng cánh tay đè lên, che che giấu giấu như sợ ai nhìn thấy.
Vân Chức trèo lên giường, ở trên cao khiến cô vô tình nhìn thấy, phát hiện đó một bức tranh cô luyện vẽ hồi năm ngoái, cô chưa bao giờ để ý chuyện bị bạn cùng phòng sao chép ý tưởng vẽ tranh. Nhưng chỉ là khi cô nhìn thấy hai hộp màu đã dùng hết trong thùng rác, đó là đồ cô cất lại trong tủ để dành dùng dần vì giá cả thị trưởng bây giờ bị đẩy lên rất cao nên trong lòng có hơi bực bội.
Vật liệu rất mắc, đến chính mình còn không nỡ dùng nhiều nữa là.
Có lẽ là cô nên suy nghĩ đến việc chuyển ra ngoài sống rồi.
Vân Chức nửa quỳ trên giường, cô lên kế hoạch báo ơn trước, định rằng ngày mai sau khi tan học sẽ đi đến khu Nam Sơn tìm Tần Nghiên Bắc nói chuyện một lần nữa. Dù cho những điều cô có thể làm rất có hạn nhưng ít nhất là những thứ nằm trong khả năng cho phép anh cũng có thể thử giao cho cô làm mà.
Suy nghĩ về chuyện này xong cô định mở máy tính bảng lên để sửa đổi bản phác thảo ngày mai lên lớp phải sử dụng. Theo thói quen, Vân Chức sờ tay lên gối, chỉ thấy khăn trải giường trống rỗng.
Cô sững sờ mấy giây, đột nhiên phản ứng ra gì đó, trước mặt như tối sầm lại.
Tối qua máy tính bảng cô đã đem đến phòng tranh, rồi để vào trong túi, vác nó đi thẳng đến khu Nam Sơn, buổi tối trước khi ngủ cô lại lấy ra để dùng rồi còn tiện tay để nó dưới gối.
Nhưng chiếc gối trị giá lên tới 5 chữ số ở C9 khu Nam Sơn đó lại không phải cái ở kí túc xá của cô.
Vân Chức dựa lên đầu giường khóc không ra nước mắt, cô nhìn thấy sắc trời đã tối om rồi. Cô lại chẳng có số điện thoại của Tần Nghiên Bắc, mà 8 giờ sáng sớm mai lại có tiết học, là tiết quan trọng bắt buộc phải cần có máy tính bảng để dùng. Nếu tối nay không đi lấy, để tới 6 giờ rưỡi sáng mai kí túc xá mới mở cửa, từ Thanh Đại đến khu Nam Sơn đi đi về về thì tuyệt đối không kịp.
Vân Chức nhìn đồng hồ, mới 8 giờ tối cũng không tính là quá trễ, dù cô không dám chắc Tần Nghiên Bắc có đang ở nhà không nhưng làm sao cũng phải đi thử một chuyến mới được.
Từ cổng trường Thanh Đại đi đến khu Nam Sơn mất một tiếng đi xe, khi Vân Chức đến đó cũng đã 9 giờ, xe taxi bị chăn ở cổng lớn bên ngoài không thể vào trong, người bảo vệ mặc đồng phục cau mày nhìn cô rồi chuyên nghiệp nói: “Nếu là khách đến chơi thì bắt buộc phải cần có sự cho phép của gia chủ chúng tôi mới có thể thông qua được.”
Vân Chức bất lực, nói một cách tuyệt vọng: “Tôi tìm người ở C9, Tần Nghiên Bắc, phiền anh nói với anh ấy tôi tên là Vân Chức, anh ấy biết tôi.”
Bảo vệ nhìn thấy cô xinh đẹp, sợ rằng thật sự cô có quan hệ gì quan trọng với Tần Nghiên Bắc nên cũng không dám thờ ơ, dẫn cô đi vào trong sảnh lớn trước rồi gọi cuộc gọi video đến cửa C9 trước mặt cô.
Bên cạnh bể bơi trong nhà ở C9 là một bức tường leo núi cao, Tần Nghiên Bắc thay đồ vest ra, mặc