Giai đoạn này Vân Chức rất nhạy cảm, khi chạm vào vẫn sẽ có cảm giác đau như kim đâm, vừa rồi cô chạm vào anh, cảm giác đau đớn rõ ràng, cô vẫn âm thầm chịu đựng.
Nhưng đợi đến khi tay cô luồn vào trong áo sơ mi, cảm nhận được từng cơ bắp đang nóng lên, những cảm giác khác đều bị đẩy sang một bên, chỉ còn nhiệt độ ấm áp dưới lòng bàn tay đang xâm chiếm ý thức của cô.
Đôi mắt đen láy của Vân Chức hằn tơ máu, giống như những chùm pháo hoa nhỏ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cái này còn chưa nói đến chuyện người kiểm soát cô, hoàn toàn không để ý đến chuyện mình bị chiếm hời quá nhiều, hướng dẫn để cô từ từ đi xuống từ ngực, đi qua các cơ bụng, và tiếp tục vuốt ve eo của anh.
Đường nét dưới ngón tay quá xuất sắc, không cần nhìn chỉ cần xoa nhẹ như thế này là có thể biết được hiệu quả thị giác là như thế nào rồi.
Vân Chức hơi run rẩy, cụp mắt, sống mũi rất cay.
Nhịp tim cô đập loạn xạ, nên cảm thấy ngại ngùng, còn muốn khóc hơn, những thứ này….cô đều đã nhìn qua, vì để dỗ cho cô vui, không dưới một lần anh vạch cả cơ thể ra cho cô ngắm nhìn.
Thân phận của anh, những từ ngữ đầy sống động cũng không thể hình dung, căn bản như phát lên ánh sáng và bày ra trước mắt.
Vân Chức liếm đôi môi đang nứt nẻ của mình, cô nén nước mắt, thoát khỏi sức kéo của anh.
Có lẽ anh nghĩ rằng cô chỉ muốn tự sờ, thế nên ôm cô càng gần hơn, để khuôn mặt cô chạm vào cổ anh, mặc cho tay cô làm gì thì làm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Chức không lý giải được cảm xúc hỗn loạn và căng tràn trong trái tim mình là gì, và cảm giác muốn khóc trong lòng ngày càng mạnh mẽ hơn.
Cô run rẩy vuốt ve phần thân trên của anh, khi tìm được vị trí gần đúng, mặc dù lưu luyến không nỡ, cô vẫn thả tay xuống, thành công đặt lên khóa thắt lưng của anh, cẩn thận xoa xoa, đi tìm đến vị trí chạm khắc có thể làm minh chứng.
Hai má Tần Nghiên Bắc căng chặt, cằm góc cạnh, nhìn đôi bàn tay đầy vết thương của Vân Chức đang lộn xộn trên thắt lưng của mình, bất cứ lúc nào cũng có thể chệch hướng, cô lại sờ xuống vị trí không thể chạm vào.
Máu trong cơ thể không thể kiểm soát, và nhịp tim đập loạn xạ, chấn kinh.
Một mặt anh bị kích thích chìm đắm vào sự thân mật của cô, mặt khác lại phát cuồng ghen tuông, đối mặt với người mà cô thực sự thích, điều đó khiến anh thấy khó thở.
Bác sĩ đã nói, thời gian cô có phản ứng kịch liệt nhất sẽ bất giác kháng cự mọi sự tiếp cận của tất cả, đóng chặt mình lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng từ lúc cô kêu lên hai tiếng 11, cô đã buông bỏ mọi sự phòng ngự với anh, háo hức chờ đợi anh, chủ động ôm lấy anh mà dựa vào, coi anh như khúc củi duy nhất, da kề da cũng không thấy đủ, cô vẫn tiến lại gần hơn, cách anh càng gần hơn.
Nhưng anh, chỉ là một bóng hình ẩn giấu trong màn đêm tối tăm, trong thời gian có hạn, anh khao khát để có được tình yêu của cô dù đó có là một lý rượu độc.
Tần Nghiên Bắc nhắm mắt lại, trái tim như bị khoét sâu, nhưng đôi tay lại không hề thả lỏng bất kì phút giây nào, anh dựa vào việc Vân Chức không nhìn thấy, nên anh không cần kiềm chế sự chiếm hữu đen tối đó, anh ôm cô vào lòng, cúi đầu xuống, môi anh chạm vào tóc cô, nắm chặt lấy cánh tay đang làm loạn của cô.
Không thể sờ xuống dưới nữa….
Sợi dây đang kéo căng trong não Vân Chức đột nhiên bị đứt.
Ngay trước khi bị anh nắm chặt, cô tìm thấy rồi, hình khắc nông nằm trên khóa kim loại của thắt lưng, đúng như những gì cô nhớ.
Cô có thể tưởng tượng được, anh đã phát hiện ra cô biến mất khỏi sân vận động như thế nào, anh điên cuồng xông ra đi tìm kiếm cô. Một thái tử gia quần là áo lượt không thể chấp nhận được chuyện mình mất bình tĩnh vậy mà đến đêm khuya còn đang chăm nom cô, không màng đến chuyện phải đi thay quần áo.
Cái chi tiết nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn này, chẳng qua là gần trước khi rời đi cô bất giác nhìn vài cái, vậy mà lại trở thành sợi rơm cuối cùng hoàn toàn phá nát sự ổn định mà cô miễn cưỡng duy trì.
Là Tần Nghiên Bắc.
Không phải là sự ảo giác bất thường của cô, cô cũng không hề suy nghĩ ảo tưởng.
11 là Tần Nghiên Bắc, người xông vào đám cháy cõng cô ra ngoài là Tần Nghiên Bắc, từ khi thật sự gặp nhau, luôn bảo vệ và chăm sóc cô với vẻ ngoài lạnh trong nóng, đồng thời yêu cô một cách vụng về và khác lạ, đều chính là Tần Nghiên Bắc.
Không có gì là không thể cả.
Trong cuộc đời ngắn ngủi và nhạt nhòa, cô chưa bao giờ nhận được tình yêu thương của cha mẹ, chưa bao giờ có cơ hội được trưởng thành như bao người khác, cô sẽ chịu đựng đau đớn, chịu đựng khó khăn, lặng lẽ tiêu hóa mọi ân oán và bất công, cứ khóc nhưng phải để chính mình học lại cách cười.
Hóa ra cũng có một người, ngay từ đầu đã bước vào thế giới u tối của cô, mở ra khung trời đó một cách mạnh mẽ, và không bao giờ vắng mặt ở bất cứ lúc nào cô thấy bất lực và cô đơn, xuyên qua quỹ đạo xiên xiên vẹo vẹo của cô.
Trái tim bị kéo tới kéo lui cuối cùng cũng đã về bên nhau một cách trọn vẹn, sao cô có thể thích hai người, chỉ có anh, dù anh xuất hiện như thế nào, bất cứ khi nào anh lọt vào tầm mắt của cô, đều sẽ thu hút cô khiến cô từng bước chìm đắm.
Những cảm xúc dồn nén ấy của cả hai đã được mở khóa trong căn phòng bệnh tối muộn, và háo hức tuôn trào ra khỏi cổng.
Ban đầu những giọt nước Vân Chức tuôn ra không tiếng động, từ từ cô không kìm được, có vẻ như mọi uất ức mà bản thân phải chịu đựng đều có thể tuôn trào ra, lớp vỏ của cô, vốn đã xuyên qua khe hở và xuyên vào ánh sáng lung linh, đã vỡ tan thành từng mảnh, nhưng bầu trời đã sáng.
Dù không nhìn thấy, không nghe thấy, chạm vào là đau, nói chuyện khó khăn, thế thì đã làm sao.
Cô đã tìm được anh rồi.
Vân Chức không miễn cưỡng nữa, cô bật khóc lớn lên, ôm lấy bả vai Tần Nghiên Bắc, bất giác dán chặt lên người anh, giọt nước mắt nóng bỏng thấm vào cổ áo anh.
Tần Nghiên Bắc nhấc cô lên, tay chạm vào những giọt nước mắt của cô, cố bình tĩnh, hôn lên mí mắt cô, từ bỏ kháng cự mà buông tay cô ra.
….Sờ đi, muốn làm gì thì làm, anh nhịn được.
Làm sao có thể để cô khóc vì điều này chứ.
Vân Chức có chút hoang mang nắm lấy thắt lưng của Tần Nghiên Bắc, ngón tay vô thức sờ qua khóa kéo.
Trước đó còn chỉ là sự tiếp xúc khó khăn, nhưng bây giờ sau lần gián đoạn thứ hai không chủ ý của cô, cô bắt đầu phá vỡ sự bình tĩnh, và có một xu hướng hơi khiến người ta ngạc nhiên.
Còn không đợi Vân Chức làm gì, cô bị một cánh tay có lực kéo nằm xuống, chạm vào cái gối trên giường bệnh, sau đó kéo chăn lên trùm lên cả hai người.
Vân Chức lo lắng nghẹn ngào, Tần Nghiên Bắc không nhúc nhích, anh chỉ nằm cùng giường với cô, để cô quay lưng về phía anh như cũ, hơi thở phả sau gáy.
Cơ thể vẫn giữ một chút khoảng cách, nhiệt độ gấp gáp nóng bỏng như xâm lấn lẫn nhau.
Đầu Vân Chức có hơi choáng, tay không bắt được anh khiến cô thấy sợ hãi.
Bây giờ cô như đang cô độc một mình trong một căn phòng bí mật, nơi cô không thể nhìn thấy ngón tay của mình, chỉ bằng cách ôm anh, cô mới có thể bình tĩnh.
Vân Chức cố hết sức xoay người trong vòng tay anh, dựa vào vòng tay anh, ngoan ngoãn nắm lấy vạt áo anh.
Mấy giây sau, anh ôm chặt cô.
Cái ôm lần đầu tiên mặt đối mặt trên giường.
Tay Tần Nghiên Bắc chạm lên đôi mắt cô, cơ thể sưởi ấm tầm nhìn trống rỗng của cô, và trong khi cô không thể nghe thấy, một giọng nói trầm ấm đe dọa: “Chức Chức nghe lời nào, em không biết anh chính là người xấu thừa cơ để ức hiếp em à, em còn lộn xộn nữa anh sẽ không có thuốc chữa đâu.”
-
Sáng hôm sau, mấy vị bác sĩ trưởng khoa lại đến chẩn đoán thêm một lần nữa, xác định tình hình lần này của Vân Chức tương đối ổn định, lạc quan hơn rất nhiều so với lần trước, chỉ cần tiếp tục duy trì thời gian tịnh dưỡng là có thể hồi phục trở lại, sẽ không ảnh hưởng đến các cơ quan của cơ thể.
Tần Nghiên Bắc im lặng lắng nghe, trái tim thắt chặt như bị xé toạc, anh vốn nên an tâm vì sự an toàn của cô, nhưng anh lại biết rõ ràng rằng ngày cô bình phục chính là ngày anh mất cô hoàn toàn.
Anh vuốt ve tóc cô, người con gái ngoan ngoãn quay đầu, hai má cọ vào tay anh.
Bất cứ hành động lộ ra vẻ lưu luyến nào của cô đều như đang đổ mật vào anh, cũng như đang tra tấn anh vậy.
Trưởng khoa lại phổ cập một vài điểm cần chú ý, Tần Nghiên Bắc ghi lại từng chút một, nhìn thấy anh chuyên tâm như vậy khiến trưởng khoa cũng thở dài, nói thêm vài câu: “Đứa trẻ này rất đáng thương, mấy năm không gặp mà cơ thể vẫn ốm yếu như thế. Chủ yếu là mấy năm trước tôi hiểu lầm rồi, tôi còn nhớ lần trước chẩn đoán, mẹ