Ba chữ đơn giản, Vân Chức có thể nhận ra ngay, nhìn thì có vẻ là không đầu không đuôi nhưng cô hiểu rồi.
Cô được trân trọng.
Cô không gây phiền phức cho anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những bất an và lo lắng như cơn sóng dập dìu trong lòng Vân Chức đều đã bị đánh bay, ngón chân trong đôi tất bất giác co quắp lại, vành tai bắt đầu ửng đỏ, vốn muốn kiềm nó lại nhưng lòng muốn cũng bất lực, chỉ đành để mặc cho sắc đỏ lan đến khuôn mặt.
Cô từ bỏ việc vùng vẫy mà nhắm mắt lại, mất mặt thì mất mặt thôi, dù sao dáng vẻ chật vật nhất của cô anh đều đã thấy rồi.
Cùng lắm thì anh sẽ bật cười thôi, còn có thể như thế nào nữa chứ.
Mấy giây sau, phần thắt lưng của cô đột nhiên bị giữ lại, tay của người đàn ông dùng lực, cúi xuống tiến lại gần, hơi thở nóng rực, có thứ gì đó ấm áp mềm mại phả vào lông mi của cô, sau đó liền đổi đến gò má nơi vừa viết, từ từ cúi xuống, nhiệt độ lưu lại.
Thế là khuôn mặt của Vân Chức càng đỏ hơn, nó lan xuống cả cổ và xương quai xanh, đến tận đường viền cổ áo, cô thậm chí còn cảm thấy cả người của mình đều như nóng lên.
Anh không chỉ cười.
Mà còn hôn cô một cách không biết chừng mực.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Nghiên Bắc liên tục hôn lên khuôn mặt như nóng bừng lên của Vân chức, mặc kệ cô có thể nghe thấy hay không, anh bật cười, đó là một lời trêu chọc nhẹ nhàng, giọng nói anh vang lên một cách chậm rãi: “Sau bao nhiêu chương mới có hiệu lực rồi, kể từ hôm nay Vân Chức chính là bảo bối của Tần Nghiên Bắc.”
Những vấn đề khác trong việc hồi phục của Vân Chức thì Tần Nghiên Bắc đều sắp xếp một cách có trình tự, làm cũng rất bài bản. Chỉ là vấn đề ăn cơm của cô rất khó.
Các giác quan của cô bị suy giảm, ảnh hưởng trực tiếp đến việc ăn uống bình thường, phản ứng tự động của cơ thể chính là kháng cự với đồ ăn, Vân Chức đã rất quen với bệnh tình này của cô, cũng không có quá nhiều hi vọng, chỉ cần không chết đói là được.
Dù cô biết đói, nhưng không gấp, tình hình lần này hoàn toàn không giống với lần trước, lần này cô có 11 ở bên cạnh, cô cuối cùng sẽ vượt qua được thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tần Nghiên Bắc gọi tất cả những thực đơn dinh dưỡng ở Tùy Lương đến, không có món nào mà Vân Chức có thể ăn một cách ngon miệng, đầu bếp riêng ở mọi nơi anh đều tìm đến, cô vẫn chấp nhận khó khăn, nhưng vì để an ủi anh cô luôn cố gắng ăn, đa phần còn chưa nuốt xuống đã nôn ra.
Vân Chức cúi đầu nói xin lỗi, không biết nên làm thế nào để khuyên anh đừng thử nữa, nhưng trong lòng lại yếu ớt ôm một tia hi vọng, đoán liệu rằng Tần Nghiên Bắc có vì tình trạng bây giờ của cô, nhớ về cô gái nhỏ mười mấy tuổi năm đó không.
Cô nghiêm túc suy nghĩ, dựa vào phản ứng khi trước của Tần Nghiên Bắc có lẽ là đã quên đi chuyện của quá khứ rồi. Thời gian đó, dù đối với cô chính là sự thay đổi cả vận mệnh, nhưng với Tần Nghiên bắc có lẽ chỉ là một tập phim không thể bình thường hơn thời niên thiếu của anh mà thôi, không nhớ cũng là rất bình thường.
Nhưng nghĩ kĩ thì đối với việc anh đã cứu cô từ trong đám cháy đến nay anh cũng chưa bao giờ nhắc đến, nếu không phải không muốn nói, thế thì liệu có một khả năng giống như Giang Thời Nhất nói, anh thật sự không có ấn tượng, mới lo được lo mất mà nhốt cô lại, để Giang Thời Nhất nghĩ rằng mình có cơ hội?
Rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến Tần Nghiên Bắc hoàn toàn quên đi hai chuyện có liên quan đến cô chứ….
Là do bệnh của anh sao.
Vân Chức không biết, cũng không có cách nào hổi thẳng, điều cô có thể làm chính là thông qua những phản ứng kịch liệt liên tục ùa về của bản thân để thử đánh thức những kí ức có thể tồn tại trong anh.
Không thể nghe và không nói được đều không quan trọng, cô hi vọng có thể dùng cách im lặng để nói cho anh, anh không chỉ là Tần Nghiên Bắc, mà còn là 11 mà cô nhung nhớ không quên nhiều năm qua.
Tần Nghiên Bắc tận mắt nhìn Vân Chức gầy gò đi, thật sự không chịu nỗi, anh bảo những đầu bếp chuyên nghiệp ngừng làm để tự mình xuống bếp.
Dựa vào mấy chục món trên sách công thức để cải thiện cách nấu của mình, nghiền tôm và rau xanh ra rồi vo thành từng viên nhỏ, và thử thêm các loại thịt giàu protein khác, vẫn khiến Chức Chức không thể ăn.
Anh đang đứng bên bàn nấu ăn với đôi chân dài miên man, áo sơ mi tùy ý xắn lên đến khuỷu tay, khi ngón tay mảnh khảnh đang kiên nhẫn nặn viên tôm, một cuộc điện thoại gọi đến.
“Tần tổng, người liên quan tôi đã hỏi rõ rồi, tình hình Vân tiểu thư xảy ra chuyện ở Vân gia hôm đó, quả thật giống như ngài dự đoán, Giang Thời Nhất kể toàn bộ chi tiết cứu người, nhưng Vân Chức đều phản bác lại.”
Mấy ngày rồi, Tần Nghiên Bắc cuối cùng đã thuyết phục bản thân đối mặt với ngày đó, cũng là ngày mà Vân chức biết bản thân có thể đã bị anh lừa gạt.
Anh cụp mắt không nói lời nào, ngón tay đang vo viên hơi khựng lại.
Sự phản bác của Chức Chức, khiến Giang Thời Nhất thấy bất ngờ, anh ta thẹn quá hóa giận, chột dạ, mới bởi vì thỏa mãn cái tôi của mình mà không từ thủ đoạn.
Giang Thời Nhất không phải là ân nhân cứu mạng của Chức Chức, những tình báo anh có được trước kia là có người cố ý sắp xếp bày mưu, mục đích có lẽ là để ép anh phát bệnh, có lẽ không chỉ có tên cặn bã đó mà còn có cả Tần Chấn.
Nhưng ân tình của Chức Chức thật sự có tồn tại, không phải là anh, thì có thể là….ai.
Tần Nghiên Bắc nhìn chằm chằm vết bỏng trên khủy tay mình, nghiêm túc nhớ lại vụ cháy anh từng trải qua đó, anh tận mắt nhìn thấy bóng dáng chìm trong biển lửa đang mặc bộ quần áo của đứa trẻ trong tưởng tượng của anh, cuối cùng thì lại trống rỗng.
Đứa trẻ đó….
Trong vô số giấc mơ của mình, anh luôn chỉ có một mình nằm co quắp trong góc phòng đóng cửa chờ chết mà không ăn uống gì, như thể mất đi ngũ quan.
Vân Chức ôm chặt đầu gối, co ro ở một góc đầy bất lực, Tần Nghiên Bắc cau mày, lòng anh đau nhói, nhưng một sự điên cuồng đang bất giác dâng trào lên.
Những suy nghĩ khác thường, nếu vạch toang cả kí ức của anh ra, đắp nặn lên kí ức của Chức Chức, tại sao hai người nhìn có vẻ không liên quan lại có thể hòa hợp như thế.
Tần Nghiên Bắc nắm lấy mép bàn nấu ăn, hai hàm nghiến chặt, kìm nén máu trào dâng.
Không chỉ có một bác sĩ chứng minh cho anh biết, tất cả những thứ trước kia đều là sự hoang tưởng của anh, anh không thể bởi vì một sự suy đoán viển vông của mình mà làm ảnh hưởng đến cảm xúc, khiến Chức Chức thấy bất an.
Tần Nghiên Bắc thấp giọng căn dặn người bên đầu dây kia tiếp tục đi tìm hiểu về những việc trước kia. Sau khi cúp máy, anh đổi từ hình viên thành hình bánh quy cỡ bằng ngón tay để dễ cho cô đưa vào miệng.
Anh lấy nồi bắt lên nấu chừng một đĩa nhỏ, chuẩn bị thử vị, vừa mới gắp một miếng đưa lên miệng, có thể nghe thấy tiếng bước chân thăm dò nhẹ nhàng bên ngoài nhà bếp.
Tần Nghiên Bắc còn chưa kịp thử, anh lập tức xoay người, Vân Chức mặc một chiếc váy ở nhà màu phomai do chính tay anh chọn. Mái tóc dài xõa hai bên ngực, cô ôm một cái gối trong ngực chứng tỏ về sự thiếu an toàn của mình, từ cánh cửa phòng bếp dè dặt ló đầu vào nhìn.
Cô đã quen thuộc với ngôi nhà này được chút, bước chầm chậm đi theo con đường trước mặt.
Tần Nghiên Bắc vừa nhìn thấy cô, trái tim như nham thạch được nung tan ra, anh bỏ miếng thịt tôm xuống để đi qua ôm cô, cô lại kiên trì với bước chân của mình, đi lại gần anh hơn.
Dù Vân Chức không thể ăn nhưng cô thấy đói.
Sau khi những giác quan khác mất đi, khứu giác dường như trở nên nhạy cảm hơn, cô có thể cảm nhận được một cách rõ ràng về hơi thở lạnh lùng của Tần Nghiên Bắc, cũng có thể ngửi được mùi thơm tỏa ra từ trong khu bếp.
Đã nửa ngày rồi, cô sắp phát đói vì mùi đồ ăn thơm nức mũi rồi.
Nói thì cũng rất kì lạ, Tần Nghiên Bắc đã tìm rất nhiều đầu bếp chuyên nghiệp nhưng đều không đúng khẩu vị của cô, nhưng cô lại bị cuốn hút bởi hương vị giản dị và đầy gia định như thế này, nghiêm túc mà nói còn có sự trau chuốt trong đó.
Vân Chức lần theo mùi hương, tìm rất chuẩn xác, lúc còn mấy bước nữa là tìm thấy thì lại bị ai đó bế lên, đặt cô ngồi trên bàn bếp.
Mùi thơm càng rõ hơn, gần ngay