Tần Nghiên Bắc nắm chắc khung thép bên mép cửa, cơ thể xảy ra phản ứng trực tiếp nhất, không màng đến chuyện cửa trần nhà cách mặt đất cao bao nhiêu, giống như sự lớn lên hoang dại khi trước, một chàng trai vô pháp vô thiên nghĩ gì làm đó, nhảy từ trên xuống rồi đáp lên tấm thảm mềm mại.
So với lúc tồi tệ nhất, bây giờ Vân Chức có thể nhìn thấy một chút, cũng gần như không thể nhận ra được đường nét, nhưng lỗ tai bị kích thích rất nhiều, thính lực vẫn không có cải thiện.
Dù cô không nghe rõ nhưng có thể cảm nhận được sự va đập, cô hồi hộp nắm cái chăn đứng dậy, hoang mang nhìn về hình bóng mơ hồ phía trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Nghiên Bắc từ từ đi về phía người mà anh chưa bao giờ nhìn rõ trong cơn hoang tưởng, ngược sáng, nín thở cúi người, như thể sợ chạm vào sẽ vỡ ra, anh nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của Vân Chức.
Hai tay anh mềm mại quen thuộc nhất, thật sự tồn tại ở trước mắt anh, không phải là cơn hoang tưởng không có lấy một bằng chứng nào.
Đứa trẻ quá gầy đó, không đủ dinh dưỡng, không ăn nổi dù chỉ một hạt cơm, tình hình bây giờ của Chức Chức, lại có thể tốt hơn lúc đó không?
Đứa trẻ nhỏ trước kia luôn thích cuộn mình lại, như thể chỉ có cơ thể yếu ớt này mới là bức bình phong duy nhất của cô, bây giờ Chức Chức cũng sẽ co người lại, nhưng cô nguyện ý mở cả cơ thể ra cho anh, chỉ cho mình anh.
Đứa trẻ ngẩng đầu lên nhìn anh mấy lần, đôi mắt vừa to vừa đen, nó luôn long lanh nước, từ lần đầu tiên gặp mặt Chức Chức ở quán bar anh đã nghĩ, nếu đứa trẻ đó lớn lên, đôi mắt có lẽ cũng như vậy, long lanh trong sáng, có thể ẩn chứa rõ hình bóng của anh.
Theo lời bác sĩ nói, phản ứng kịch liệt lần trước của Chức Chức ở độ tuổi đó, cái này còn có thể coi là sự trùng hợp thôi sao? Còn có thể chỉ đơn giản bảo là do bản thân nghĩ nhiều để giải thích sao? Hoặc là nói bệnh hoang tưởng của anh đã bất giác nặng lên đến mức độ này rồi đi?!
Tay Tần Nghiên Bắc phát run, anh vuốt ve hàng mi của Vân Chức, thành trì anh dựng lên với sự phòng thủ kiên cố bao nhiêu năm trong trái tim sớm đã trở nên lạnh giá từ vô số lần tuyệt vọng và hụt hẫng vì không tìm ra được manh mối. Anh đã chấp nhận cách nói của người khác, cũng ép bản thân phải tin là người đó chưa từng tồn tại trong cuộc sống của anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng vào giây phút này, tất cả cát bụi tích tụ đột nhiên bị mưa to gió lớn cuốn sạch, dần dần lộ nguyên hình nguyên dạng.
Tần Nghiên Bắc ôm chặt lấy Vân Chức, cô không chút phòng bị chìm đắm trong cái ôm của anh.
Chân anh có hơi đứng không vững, cùng trượt khỏi ghế sô pha, hai người dính chặt vào nhau cùng ngã xuống tấm thảm trên đất.
Tần Nghiên Bắc hít thở rất nặng nề, ôm chặt eo Vân Chức, cứ ghì chặt như thế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa tròn 10 tuổi Tần Nghiên Bắc đã bị Tần gia đày ải, một mình tự sinh tự diệt bên ngoài, năm đó ba anh là Tần Dục là người cầm cân nảy mực của tập đoàn và gia tộc, dù cho lão gia nắm quyền cũng phải nhường ông ba phần.
Đối với đứa con trai ngỗ ngược, không chịu nghe lời, Tần Dục cảm thấy đó là sự phiền phức và không dễ để kiểm soát, từ nhỏ đã bộc lộ sự ngang tàng, để anh bên cạnh chỉ làm tăng thêm mối nguy hiểm tiềm ẩn. Huống hồ gì lại chỉ là đứa con được sinh ra từ người vợ chẳng có chút tình cảm nào, còn mang mầm bệnh của bà, do tuổi càng lớn thì bệnh tâm lý cực đoạn này sẽ càng ngày càng trầm trọng hơn.
Thế là nhân lúc lão gia sinh bệnh buông bỏ quyền điều hành, Tần Dục đã tuyệt tình cho người vứt anh ra khỏi Tần gia, vứt đến ngôi làng thị trấn gần khu sản xuất máy bay của Tần gia, không nghe không thấy.
Chớp mắt Tần Dục liền cho người đem đứa con do người phụ nữ bên ngoài của ông sinh cho công khai dẫn về Tần gia, thế là cả thành viên Tần gia đều biết. Anh thân làm đại thiếu gia mấy năm, sau đó lại biến thành một con chó hoang bị vứt bỏ, tự sinh tự diệt ở bên ngoài, cũng không thể quay về chỗ đứng quyền lực này nữa.
Mẹ của anh, một phu nhân được cưới hỏi đàng hoàng thì làm sao, năm đó Tần Dục kết hôn cùng bà vốn chỉ là cuộc hôn nhân trao đổi quyền lực giữa gia tộc mà thôi.
Người của Tần gia âm thầm dị nghị, nói là người đàn bà đó quá ngu, vậy mà lại không nhìn rõ được bản chất của Tần Dục, gia tộc sa sút, ba mẹ không còn, còn ngây thơ trong sáng nghĩ rằng có thể dựa vào chồng. Nào ngờ trong lúc mang thai lại phát hiện ra Tần Dục ngoại tình, mà còn không chỉ một đối tượng, điều đó khiến bà hoàn toàn sụp đổ.
Năm đó ở thời kỳ mang thai cuối, nguy cơ sinh sớm quá cao, Tần gia cũng không cho phép cho đến khi bà chịu đựng đến lúc sinh, đã dẫn đến rối loạn lưỡng cực trầm trọng rồi, những lúc phát bệnh trở nên kinh khủng đến mức gần như phải dùng dây trói lại.
Đợi đến khi kỳ sinh sản kết thúc, Tần Dục người vốn đã đồng ý sẽ ly hôn lại thay đổi quyết định, bảo rằng Tần gia không thể chịu những lời nói ra nói vào khó nghe được, bà đến chết cũng vẫn sẽ là vợ của ông, bà không nỡ làm liên lụy đến đứa con, miễn cưỡng kiềm chế bản thân, và suy nhược từng ngày.
Anh lúc nhỏ không hiểu vì sao tình cảm của ba mẹ lại không tốt, càng không vì sao mẹ lại ở cô độc trong một căn nhà, rất ít khi đi ra khỏi cửa.
Sau khi anh hiểu được một chút, từng nhiều lần thử để ba mẹ có cơ hội lại gần nhau hơn, hi vọng mẹ có thể có chút hạnh phúc. Vào hôm sinh nhật mẹ anh đã cố gắng đưa Tần Dục đến nơi bà sống, thậm chí còn lén hái hoa và nhét vào tay ba mình.
Hôm đó, mẹ gục ngã la hét, phóng hỏa đốt nhà, lòng người chưa bao giờ nguôi ngoai, thể xác và tinh thần sa sút, bà mất sau đó không lâu.
Cũng chính vào lúc đó anh mới biết được chân tướng việc mẹ bị bệnh nặng buộc phải trông chừng tuwgf miệng người khác, và ngày hôm sinh nhật bà chính là khi phát hiện ra Tần Dục ngoại tình, là ngày cả thế giới bà như sụp đổ hoàn toàn. Cũng chính là ngày anh dẫn ba mình đến sinh nhật bà, chính miệng ba anh còn hỏi dồn bà: “Sao mà cô còn chưa chết hả.”
Anh vô cùng đau đớn và tức giận, lần đầu tiên cơn cuồng loạn di truyền từ mẹ mình phát tát dữ dội, anh đi tìm Tần Dục để xé bỏ lớp mặt nạ đạo đức giả của ông. Mà anh thật sự đã thành công rồi, phá hủy đi buổi đàm phán mà Tần Dục đã chuẩn bị rất lâu, còn mang theo cả cô bạn gái mới theo.
Tần Dục nổi điên lên, giẫm vào vai anh mà cười đầy lạnh lùng, nói cho anh nghe.
“Là mày hại chết mẹ mày.”
“Nếu không phải có bầu mày, năm đó mâu thuẫn bộc phát, cô ta vốn có thể lựa chọn chia tay trong hòa bình, không con cái, Tần gia sẽ không cố chấp giữ cô ta như vậy.”
“Nếu không phải sinh mày ra, tình hình của cô ta sẽ không sa sút cỡ vậy.”
“Nếu không phải mày một hai dẫn tao đi đến nhìn cô ta vào hôm đó, cô ta sẽ không suy sụp đến chết đi.”
Tinh thần anh hoàn toàn sụp đổ, mới là một đứa trẻ còn nhỏ tuổi, miệng phụt ra cả máu, lạnh lùng cầm một cây gậy đánh gôn lên, tàn nhẫn đánh gãy xương tay của Tần Dục.
Từ hôm đó trở đi, cả người anh đều là sự hận thù và tính công kích. Anh căm hận người cha cùng huyết thống này, căm hận cả Tần gia, một thái tử gia vốn xuất thân cành vàng lá ngọc đợi lên vị trí thừa kế, không lâu sau đó lại bị Tần Dục tống cổ ra khỏi Tần gia không chút lưu tình.
Hôm rời đi chính là ngày sinh nhật anh.
Sinh nhật, ngày mà mẹ đã sinh ra anh với nỗi uất hận, đau đớn và cam chịu đi vào con đường cụt.
Tại thị trấn nơi anh bị đày ải, anh là một cậu bé ma quỷ nổi tiếng. Những cha mẹ sống xung quanh có con cái luôn coi anh như một con ma độc hại. Vì sợ con mình sẽ bị thương, họ đã bàn bạc không dưới một lần đòi gửi anh đến một trại giam nhốt lại. Chỉ là dựa vào ánh mắt của anh liền kết luận anh sẽ làm hại người, thậm chí là giết người.
Không có người nào chịu giữ anh, ngay cả phụ huynh để đến kí tên anh cũng không có, cuối cùng mấy người đó chỉ có thể âm thầm rủa mắng anh, nói anh không cha không mẹ, không ai cần. Họ bảo anh như một mối nguy hại khủng bố cho những đứa trẻ, sớm muộn gì cũng không chết đàng hoàng được.
Không chết đàng hoàng.
Tần Dục cũng nói như thế.
Rất nhiều người ở Tần Gia nói thẳng có, nói sau lưng cũng có.
Nhưng anh vẫn muốn sống, ốm đau dày vò không có bác sĩ chữa trị, không hiểu việc uống thuốc, hoàn toàn dựa vào bản thân tự cố vươn lên, tỉnh táo nhìn cơn cuồng loạn và hưng cảm của bản thân, cứ lớn dần theo thời gian, kèm theo sự hoang tưởng.
Nhưng cơn hoang tưởng lúc đó của anh chưa bao giờ nghĩ đến trong đời sẽ có một người thích anh.
Thứ anh nghĩ đến đều là