Vân Chức suýt nữa thì buộc miệng nói ra, sau âm thanh cuối cùng của cô trong phòng khách không khí vốn đã không mấy thân thiện mà bây giờ còn rơi xuống mức đóng băng, có những sợi dây nóng bỏng khó nói như một cơn sốt càng tăng nhiệt hơn.
Vân Chức hoảng loạn liếm môi, cô vội vàng suy nghĩ lại một lần nữa về câu nói ban nãy đó của mình.
….Câu hỏi của cô hình như khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói không chừng là cô ăn trúng cái gì rồi, ban ngày còn luôn miệng nhắc chính mình là phải kính trọng Tần Nghiên Bắc hơn, vậy mà đến tối cô lại so sánh vị thái tử gia này với con mèo nổi tiếng cao quý, còn dùng ngữ khí mà thường ngày cô hay dỗ dành mèo ở phòng tranh để nói với anh nữa chứ.
Cái từ ‘sờ’ này, đối với động vật thì bình thường nhưng đối với người thì nghe có hơi mang ý trêu chọc.
Có cho cô mấy lá gan đi nữa cô cũng không dám trêu chọc Tần Nghiên Bắc.
Vân Chức vội vàng ngồi nghiêm chỉnh lại, thử xoay chuyển cứu lấy mình: “Ý em là…anh có thích em dùng tay không?”
….. Không được, sao mà nghe càng kì quặc hơn vậy.
Ánh mắt sắc bén của Tần Nghiên Bắc có thể đem cô đi lăng trì luôn.
Những khe ngón tay của Vân Chức đổ mồ hôi, cô cố gắng sắp xếp lại từ ngữ rồi chân thành giải thích: “Em là muốn hỏi, so với dùng máy thì có vẻ như anh thích em dùng tay đo nhiệt cho anh hơn đúng không? Thật sự là em đo rất chính xác, nếu anh không tin thì em chứng minh cho anh xem.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Để chứng minh bản thân thật sự không có ý đồ xấu xa với anh, Vân Chức đã tích cực đi tìm hộp đựng thuốc, cô cầm nhiệt kế đến, sau đó thận trọng nhìn vào ánh mắt của Tần Nghiên Bắc. Nhân lúc anh vẫn chưa nổi nóng cô run rẩy đưa tay ra, lòng bàn tay trắng sáng lại đặt lên trán anh một lần nữa.
Tần Nghiên Bắc tự cảm thấy anh đã nhẫn nại với Vân Chức đến cực điểm rồi, anh nhìn thấy năm ngón tay thon dài bắt mắt của cô lại đưa ra, anh nắm chặt thanh gác của chiếc xe lăn rồi nghiêng đầu muốn tránh đi.
Vân Chức không có chuẩn bị, khi anh làm động tác này theo một phản xạ cô nghĩ rằng bản thân đã làm không tốt nên sắp bị đánh, bản năng run lên, bàn tay định chạm lên trán anh lại trượt xuống dưới một chút, không nghiêng không lệch chạm vào đôi môi anh.
Sự tiếp xúc mềm mại, ban đầu vốn rất lạnh nhưng sau khi cọ xát mấy giây nó bắt đầu nóng lên, nóng đến mức Vân Chức hận không thể chết ngay tại chỗ.
Cô làm sao để giải thích với anh đây, đây thật sự chỉ là một sự cố bộc phát.
Một tay Tần Nghiên Bắc nắm chặt lấy cổ tay Vân Chức, hơi dùng sức: “Còn chưa đủ hả?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiếm cớ để đến nhà, lấy cớ hạ sốt cho anh để giở đủ thứ trò, anh cố ý để mặc cô chính là để muốn nhìn thử xem rốt cuộc cô có thể làm được gì. Bây giờ cái này là gì hả, sờ trán còn không đủ, lại đổi thành sờ đến môi, là đang ra ám hiệu cho anh hôn môi sao?!
Vân Chức biết mình có trăm cái miệng cũng không giải thích được, cô quyết định chứng minh bằng sự thật, cô hít một hơi sâu, lại đưa một cánh tay lên chạm vào khuôn mặt của Tần Nghiên Bắc, cô nói đầy chắc chắn: “Khoảng 38 độ, sai lệch không quá 0,2.”
Ngay sau đó cô liền kê nhiệt kế vào để đo, trên thân máy tự động hiển thị con số: “37.9 độ.”
Vân Chức thành công xóa tan mọi nghi ngờ, cuối cùng cô cũng yên tâm, khom người nhìn Tần Nghiên Bắc mỉm cười: “Anh xem, em đo rất chuẩn, thật sự chỉ là muốn giúp anh đo nhiệt độ mà thôi.”
Cô vừa dứt lời mới phản ứng được có gì đó bất thường, Vân Chức bất giác nghiên người, nắm lấy cổ áo của Tần Nghiên Bắc, lo lắng hỏi: “Sao vậy, tại sao ban này sờ mới 37.6 độ, bây giờ lại tăng lên rồi?! Anh cảm thấy cơ thể vẫn ổn chứ?”
Tần Nghiên Bắc lạnh lùng cười, bình tĩnh điều chỉnh nhịp thở, kéo tay áo ra, di chuyển chiếc xe lăn đứng cách xa cô.
Cơ thể anh đang rất tốt.
Cô nói thử xem vì sao lại tăng.
Bởi vì cô tự tiện chạm vào môi của tôi.
Tần Nghiên Bắc từ chối việc uống thuốc, Vân Chức cũng hết cách với anh, nhưng nếu rời đi như vậy thì cô lại không yên tâm. Để anh vừa bị thương vừa bị bệnh một mình ở trong căn biệt thự thì lỡ như thật sự xảy ra chuyện gì cũng không ai bên cạnh để giúp đỡ cả.
Vân Chức ôm chiếc máy tính bảng ngồi bên ngoài phòng sách của anh, hồi hộp ngồi đợi anh nghĩ thông suốt rồi thì sẽ hợp tác một chút.
Cô ngước mắt nhìn đồng hồ cũng gần 10 giờ, cánh cửa mới mở hé ra, cây nhiệt kế bị ném trở ra rơi vào lòng Vân Chức, cô cúi đầu nhìn bên trên màn hình đã hiển thị nhiệt độ bình thường trở lại.
….Sức khỏe anh cũng tốt thật, sốt mà có thể dễ dàng hạ như vậy.
Nếu tạm thời đã bớt nguy hiểm cho cơ thể của Tần Nghiên Bắc rồi thì Vân Chức quyết định sẽ quay về trường, kí túc xá 11 giờ đêm sẽ đóng cửa, nếu bây giờ cô đi thì miễn cưỡng chắc cũng kịp.
Vân Chức đứng ngoài cửa tạm biệt Tần Nghiên Bắc, anh không trả lời lại cô, cô khoác áo ngoài lên, xông ra ngoài bất chấp gió đêm lạnh giá, sợ không đủ thời gian nên chạy một mạch đến cửa lớn khu Nam Sơn.
Một dãy khu Nam Sơn toàn là biệt thự và quán ăn, quán bar cao cấp, những phương tiện có thể tìm thấy xung quanh để về cơ bản đều là tự lái, muốn gọi xe cơ hội thành công rất thấp. Vân Chức đã đặt xe trên app trước nhưng cô đứng trước cửa đợi mười mấy phút rồi nhưng không ai nhận đơn cả.
Giờ này rồi, xung quanh có lẽ đều là xe tư nhân có giá hơn trăm vạn của giới nhà quyền quý, ai lại đi làm chạy xe công nghệ thêm vào buổi tối khuya chứ.
Vân Chức có hơi bất lực, không biết làm sao, cô xoa xoa lòng bàn tay rồi đi qua đi lại hai vòng, cô không đem chứng minh nhân dân, không thể vào khách sạn ngủ tạm. Vân Chức định gọi cho Đường Dao nhưng nhớ chực cô ấy nói tối nay trong nhà có chút chuyện, lại sợ sẽ làm phiền cô ấy, dù căn nhà của Đường gia ở khu B Nam Sơn vẫn còn trống nhưng mình cô cũng sẽ không ở lại đó, không thể mượn phòng được.
Cô lần mò tìm danh sách bạn bè trong wechat, không thể không biết ngại ngùng gì mà đi nhờ người giúp đỡ, cuối cùng ngón tay dừng lại ở cái tên ‘Giang Thời Nhất’, nhưng liền lướt đi rất nhanh.
Vân Chức không muốn nợ ân tình của bất cứ ai, cũng không muốn khiến ai gặp rắc rối. Không dưới một lần học trưởng Giang thật sự đã nói với cô là dù có chuyện gì, cô gặp rắc rối gì đều có thể tìm anh giúp đỡ bất cứ lúc nào. Nhưng đằng sau lời hứa đó vốn hàm ý những tâm tư sâu xa khác.
Vân Chức cụp mi xuống, khi thấy thời gian đếm ngược chuyến về đã kết thúc, cô bất lực cúi đầu thở dài.
Nếu buộc phải lựa chọn, còn không bằng quay lại nhờ vả ân nhân cứu mạng mình, dù gì cô cũng đã nợ anh một mạng, có thêm một lần cũng không vấn đề gì.
Tần Nghiên Bắc ngồi ở trong phòng sách ở lầu hai, nhìn chằm chằm Vân Chức đang đi, làn da cô trắng nõn, dáng người gầy gò, như lông vũ bay phấp phới bị gió cuốn đi trong đêm lạnh giá.
Cửa phòng sach mở ra, hơi lạnh do đi từ bên ngoài vào vương lại trên người Vân Chức đã tan bớt.
Sau khi bóng lưng cô khuất dần, anh đã uống thuốc mà còn uống một liều lượng lớn. Phương Giản đã nói rồi, cứ uống như anh như vậy thì sẽ không chống đỡ được bao lâu nữa. Thuốc duy trì điều trị cho anh dần dần sẽ lờn, hết tác dụng, đến lúc đó chỉ còn đợi đi vào con đường chết thôi.
Một bệnh nhân mắc bệnh tâm lý, nói khó nghe thì đó gần như là một bệnh nhân tâm thần. Nếu không có thuốc để khống chế được anh thì dù có kiên trì đến đâu đi nữa, đến cuối cùng cũng chỉ có một kết cục định sẵn trước rồi.
Tần Nghiên Bắc hơi mở mắt, dây thần kinh hai bên thái dương càng giật mạnh hơn.
Tiếng gió bên ngoài bất giác trở nên mạnh hơn, nó như rít gào va đập vào cửa kính, khiến người ta cảm thấy khó chịu. Tần Nghiên Bắc cau mày, lúc ngước mặt lên ánh mắt anh như một hung thần, tầm mắt trở nên ngưng đọng trong giây lát, nơi đôi môi bị chạm qua trở nên khô và nóng bừng.
Chiếc lông vũ đó đi một vòng rồi lại quay trở về một cách đáng thương, mái tóc cô bị gió thổi hơi khô đanh lại, anh nhìn cô từ trên cao xuống, đuôi mắt và cánh mũi ửng đỏ đến mức không thể nói được.
Trong đêm đông lạnh giá dù chỉ là một quân cờ tiếp cận với mục đích khác, một gián điệp tai mắt cũng có thể mang đến hơi ấm.
Đặc biệt là cái hơi ấm này hình như anh lại không quá muốn tiêu diệt nó.
Vân Chức bị lạnh đến phát run, đứng co ro trước cổng nhà C9, nhưng khi có một luồng khí ấm phả tới cô lại càng thấy lạnh lẽo hơn.
Cô lau ngoắt đi những giọt nước mắt chảy ra do gió thổi cay, vị thái tử gia ung dung quan sát cô: “Tần tiên sinh, tối nay em có thể làm phiền tài xế xe của anh chạy một chuyến để đưa em về lại kí túc xá của trường được không. Em có thể trả theo giờ làm việc của ông ấy, nếu trước 12 giờ có thể đến thì em sẽ được dì canh kí túc xá châm chước cho em đi lên.”
Tần Nghiên Bắc liếc nhìn cô, nhướng mày chờ cô diễn kịch tiếp.
Người phụ nữ này tiến bước nào rào bước ấy.
Chơi đùa anh xong lại thẳng thừng vung tay xoay người bỏ đi, cố ý để anh suy nghĩ, đợi chừng nửa tiếng lại mang cái vẻ mặt yếu đuối quay