Vì để bù đắp lại chuyện cái tay đưa ra không lịch sự nên Vân Chức liên tục nói toàn những lời có cánh và gửi cho trợ lý của Tần tổng, cô bảo nhan sắc và vóc dáng của anh không ai bì nổi, hi vọng có thể giành được chút sự tin tưởng, sẵn tiện cần thêm thời gian nói chuyện với nhau.
Trợ lý vẫn chưa trả lời, Vân Chức thấp thỏm nhìn khung chat mấy lần. Dù cô cảm thấy dùng từ có hơi lố nhưng chung quy cũng là viết theo cảm nhận thực tế, nếu chỉ bàn về ngoại hình thì quả thật Tần Nghiên Bắc chuẩn không cần chỉnh.
Vân Chức lướt tới lướt lui đợi khoảng chừng mười mấy phút, khung chat cuối cùng cũng có chút động tĩnh, chỉ là nội dung khác một trời một vực với những gì cô nghĩ, đối phương dường như không hùa theo: “Mấy lời nói tuỳ tiện này của cô nếu tôi gửi cho Tần tổng xem thì cô biết hậu quả chưa? Người trong tập đoàn đều sợ anh, tiếng tăm của anh ấy cũng chẳng ra làm sao, lời đồn thổi có lẽ cô cũng đã nghe qua không ít.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Chức nhất thời sững người.
Cái người trợ lý này cũng thật không biết khách sáo, chỉ vừa mới quen biết mà lại dám bàn tán sau lưng ông chủ của mình, từng câu từng chữ có thể thấy dường như đã chịu nhiều uất ức từ cái vị thái tử gia này.
Tội ác của Tần Nghiên Bắc rõ ràng, Vân Chức đương nhiên biết rõ, sự kiêng dè của đám hoa hoa công tử với anh trong quán bar hôm đó, và sự nơm nớp lo sợ của tất cả mọi người bên cạnh Tần Nghiên Bắc mà cô tận mắt chứng kiến hai ngày nay đều là bằng chứng. Nhưng cô chưa bao giờ là kiểu người quen biết ai đó qua những lời đồn thổi về họ, chí ít là trong hai người qua lại ít ỏi này, dù Tần Nghiên Bắc có rất không kiên nhẫn với cô đi nữa cũng không hề dùng thủ đoạn gì quá khích. Dù ban đầu cô không cảm nhận được gì từ anh nhưng trong khoảnh khắc cơn gió lạnh khiến cô run lên bần bật lại có thể qua đêm ở một căn phòng âm áp như vậy cũng đáng để cô cảm kích anh rồi.
Vân Chức trả lời lại: “Dù bên ngoài đồn đại ra sao nhưng tôi cảm thấy Tần tổng là kiểu người ngoài lạnh trong nóng. Tính tình anh ấy có vẻ rất tệ nhưng thật sự sẽ không làm tổn thương ai.” Trên khung chat lại bắt đầu hiện dòng chữ đối phương đang gõ. Lần này Vân Chức đang lim dim chìm vào giấc ngủ nhưng lại bừng tỉnh mở mắt vì tiếng chuông điện thoại, trên màn hình hiện vài chữ ngắn gọn: “Thế là hết rồi à? Nói tiếp đi.”
Khuôn mặt Vân Chức đầy ngỡ ngàng, hoá ra đối phương mất công gõ chữ cả một lúc là muốn nghe cô nói nhiều hơn chút, mà còn.... thẳng thắn bảo cô mau nói tiếp?
Không thể chờ cô nói tiếp đoạn sau nên mới nhịn không được mà hỏi thẳng? Nói được hay không cũng là một trong những phần trong bài kiểm tra.
Trước hết là chủ động đề cập đến những tin đồn xấu về Tần Nghiên Bắc để thử thăm dò phản ứng của cô. Nếu mà lúc đó cô hùa theo bốc phốt anh thì sẽ hoàn toàn bị kéo vào danh sách đen, xem ra bây giờ phải thông qua được cánh cửa đầu tiên mới có thể nói chuyện tiếp được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người của thái tử gia đúng là mưu sâu kế hiểm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng cô cũng hiểu, nói cho cùng thì nếu mà phải khen thì ngoại hình thôi là không đủ, phải phân tích sâu xa hơn, khen phải khen có nội hàm.
Vân Chức vuốt mặt, xốc lại tinh thần, quấn mình trong chiếc chăn bông và ra sức viết một đoạn văn về phẩm chất đạo đức tốt đẹp của Tần Nghiên Bắc. Cô vốn nghèo từ ngữ nên thậm chí còn phải moi hết những câu nói trong triết lý của Mao Trạch Đông ra rồi sửa chữa câu cú rồi gửi cho trợ lý anh.
Anh nhìn chằm chằm vào màn hình, chậm rãi nhướng mắt lên.
Cô không chỉ là lưu luyến cơ thể anh, muốn hôn anh mà còn biết anh len lỏi vào tâm tư của anh.
Xem ra vì để giữ được anh mà cô đã âm thầm tốn không ít công sức, miễn cưỡng cũng coi như là cô đã cố gắng rồi.
Ít nhất là khi vừa mới kết bạn wechat cùng với một người xa lạ cô liền không ngừng khen ngợi đôi môi anh mềm mại, hận không thể cầm loa lên tuyên bố với mọi người chuyện cô yêu thầm anh, thế nên anh có thể cho cô thêm một cơ hội nữa.
Tần Nghiên Bắc từ tốn gõ vào bàn phím, anh soạn ra một đoạn tin nhắn nhỏ gửi cho kẻ điên tình Vân Chức—
“Bắt đầu từ ngày mai mỗi ngày cô có thể liên lạc với Tần tổng một lần thông qua tôi, nếu vượt quá số lần thì sẽ không trả lời.”
Những nỗ lực của Vân Chức cuối cùng cũng không uổng phí, cô đã có thể móc nối được với tin tình báo là trợ lý của Tần tổng, đối với cô mà nói đã là một bước ngoặc lớn, cô ghim tin nhắn của đối phương lên để thể hiện sự coi trọng Tần Nghiên Bắc.
….Cho cô đặc ân lớn như vậy mà cô lại không biết nói thêm vài câu dễ nghe sao? !Cái này cũng cần phải dạy nữa hả?!
Vân Chức không hề bị phân tâm, cô ngủ rất yên bình, sáng sớm khi tỉnh dậy tinh thần cũng rất tốt. Cô bước nhẹ nhàng đi xuống lầu, chuẩn bị giành việc nấu cơm với dì Trịnh để tặng anh một bữa sáng, nào ngờ dì Trịnh lại quá nhanh nhẹn, đã chuẩn bị xong từ sớm.
Tần Nghiên Bắc cũng đã ngồi trong phòng ăn, đặt chiếc máy tính kế bên tay, trên màn hình là số liệu đang thay đổi liên tục và các hình ảnh thiết kế phức tạp.
Nhìn thấy cô đi đến với sắc mặt hồng hào, Tần Nghiên Bắc liếc nhìn cô một cái, sự lạnh lùng không vui hiện lên trên mặt.
Cô thì trông tràn đầy sức sống, còn anh thì cả đêm không ngủ.
Vân Chức không hiểu mình lại chọc giận gì anh nữa, sợ nói thêm câu nào sai sẽ làm anh càng thêm tức giận nên cô quyết định thật thà im lặng. Lúc ăn cơm cũng rất yên tĩnh, cúi đầu xuống nhìn cái bát, không dám nhìn lung tung.
Kết quả là khi cô vô tình ngẩng mặt lên, Tần Nghiên Bắc bên kia như một tảng băng được tạc tượng đang chán ghét nhìn cô.
“Tần tiên sinh….” Vân Chức buộc phải hỏi thăm quan tâm một câu, “Mới sáng sớm tức giận sẽ hại sức khỏe đấy ạ.”
Tần Nghiên Bắc muốn xé toạc lớp vỏ vô tội mà cô đang ngụy trang xuống.
Một người phụ nữ ngày đêm nhớ nhung muốn sờ anh, hôn anh, làm phiền đến cuộc sống của anh, sau khi hại anh mất ngủ xong còn bày ra vẻ mặt đơn thuần.
Vân Chức đang vội nên không có thời gian để đi tìm hiểu thế giới tâm tư tình cảm của vị thái tử gia này, cô chỉ cẩn thận vẫy tay chào tạm biệt anh, vốn định nói một câu ‘Lần sau gặp lại’, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt của anh cô cũng không dám lên tiếng nữa, nhanh nhẹn chuồn đi.
Cô bước chân lên lầu phòng học, lúc đi vào phòng học bằng cửa sau đã nhìn thấy Đường Dao đang vẫy tay với mình, ý bảo cô ấy đã giành được chỗ trước rồi.
Vân Chức ngồi xuống lại bị Đường Dao nắm chặt tay, đánh giá cô một lượt từ đầu đến chân, thậm chí còn liếc nhìn vào trong cổ áo của cô, rồi nhỏ giọng hỏi: “Cậu thật sự có thể sống sót bước ra từ nhà của thái tử của Tần gia nổi tiếng như miệng cọp hả?”
Vân Chức bật cười: “Có ghê dữ vậy đâu.”
Cùng là động vật họ mèo nhưng so với loài hổ báo thì có những lúc đặc biệt anh vẫn khá giống với loài mèo kiêu ngạo cao quý.
Nhìn thấy giáo sư đã bước vào nên Đường Dao còn chưa kịp tìm hiểu nhiều, chỉ nói điểm quan trọng nhất: “Chức Chức, cậu thấy thông báo trong nhóm trường chưa? Chủ nhật tuần này bên học viện hàng không có sự kiện, quy mô tổ chức rất lớn, mời những nhân vật kiệt xuất đã tốt nghiệp về trường. Nhưng do bên khoa họ ít sinh viên là nữ để phụ trách đón tiếp nên muốn mượn người từ bên học viện mỹ thuật và nghệ thuật qua.”
Cô vỗ vai Vân Chức: “Sáng sớm nay bên khoa mỹ thuật đơn cử xuống, người đầu tiên là cậu, người thứ hai là tớ, chị em hoạn nạn có nhau đấy.”
Vân Chức còn chưa nhìn thấy,