Nhâm Cảnh Thâm cuối cùng cũng hiểu rồi, tâm cơ hắn nên vui sướng hay lo lắng thêm cho vật nhỏ đây? Không phải thuốc độc, cũng không phải dược liệu nguy hiểm sẽ ngấm sâu theo thời gian, chỉ là thứ thuốc tác dụng một lúc nhưng cần sự giải tỏa tức thì mà thôi.
Nam nhân siết cơ thể vật nhỏ lại gần mình hơn nữa, thâm trầm:
- Tiểu Nhu..
tôi biết em gặp chuyện gì rồi.
Tôi sẽ giúp em
Tình Nhu đâu có ngu ngốc mà không biết, cô dù đang quằn quại trong thâm tâm đến nhường nào cũng phải chống chế:
- Không cần..
em đi tắm..
bây giờ cần đi...!
Nhâm Cảnh Thâm không thích nhiều lời hay phải trì trệ một giây phút nào nữa, vốn đợi Tình Nhu “tự nguyện” dâng hiến cho mình nhưng nếu thế chắc đợi đến mùa quýt mất.
Nhân ngày lành tháng tốt, thiên thời địa lợi nhân hòa đến nhường này, tên ác ma quyết không để lọt vật nhỏ khỏi vòng tay mình thêm lần nào nữa
Nhâm Cảnh Thâm hôn lên môi vật nhỏ một hơi sâu, lấy sạch từng nhịp hô hấp nóng hổi của Tình Nhu, bàn tay không mất quá nhiều lực để xé rách chiếc áo len trên cơ thể vật nhỏ, một tay hắn vòng xuống đã lôi được chiếc quần của nữ nhân ra.
Sau cùng, cơ thể vật nhỏ còn nguyên bộ đồ trong trắng ren và đôi tất đen cao đến cổ.
Nam nhân đặt vật nhỏ dưới giường, không thể chần chừ mà cởi bỏ vật cản trên cơ thể mình nữa, xong xuôi liền căng hai cánh tay của vật nhỏ lên đỉnh đầu, tay kia thì rờ dọc từ đốt cổ xuống khe ng*c
Trong căn phòng mập mờ ánh đèn yếu, âm thanh vang lên là tiếng thở dồn dập của Tình Nhu, không có gì phẫn uất mà nước mắt cứ ầng ậng bên khóe.
Bên dưới ngón tay Cảnh Thâm dừng lại nơi đỉnh ng*c đang nhô lên, lớp ren trắng lộ liễu khiến thứ hồng hào kia sớm nổi bật trong ánh mắt của nam nhân.
Hắn không kiềm chế nổi, đã bao nhiêu lần ngậm m*t hạt kẹo ngọt này rồi mà mỗi lần đều lại là một vị khác, riêng lần này có vẻ đặc biệt hơn, n*m nhỏ dần được bao phủ trong khoang miệng Cảnh Thâm, tiếng “chùn..chụt” vang lên thêm vào không gian tĩnh lặng của căn phòng
Cơ thể vật nhỏ vẫn vậy, vẫn nhạy cảm tột cùng và e sợ dưới thân hắn như thuở nào.
N*m hồng mới được ngậm một chút đã run bần bật lên nghịch ngợm, lớp ren trắng ướt nhẹp một mảng bọt.
Tình Nhu nổi máu buồn, ưỡn cao ng*c lên để cả bầu được đưa đẩy vào sâu miệng anh hai, các ngón tay trên đỉnh đầu cong lại, môi bặm lại nhưng âm thanh vẫn ậm ừ:
- Hm...ưn...ah..anh...!
Dây dưa một chút rồi Nhâm Cảnh Thâm không dè chừng nữa, hắn thẳng tay xé toạc ra bộ ren trắng, hành động quá nhanh khiến Tình Nhu cũng sợ hãi, cầm lấy cổ tay của nam nhân, van:
- Anh..
đừng..
đừng..
aha..hm...!
Nam nhân đánh lạc hướng vật nhỏ, một tay đã trườn xuống tư m*t, ấn ngay vào hạt lựu hồng đang e ấp khiến hạ bộ nảy nhẹ lên.
Nơi này đã rỉ d*ch ra từ nãy, Tình Nhu cong người lên như tôm con, hai chân muốn co chặt lại nhưng thân mình của Cảnh Thâm lại hung bạo chen ở giữa, hắn để bàn chân cô gác lên vòm ngực mình.
Lần này cúi xuống hôn ng*c rồi mạnh bạo mút mát, tay kia ẩy n*m hồng cong lên, se mạnh rồi liên tục nặn hình cho bầu ng*c.
Tình Nhu từ từ được thỏa mãn, trút đi gánh nặng của loại thuốc kia nhưng cũng không mấy tự nhiên với hành động này, cô nỉ non:
- Cảnh Thâm..
ah..anh dừng lại..um..um vậy được rồi...!
Nam nhân không lên tiếng gì, bú m*t hai bầu ng*c từ nãy đến giờ, hết bên này rồi bên kia, để nơi này in hằn cả dấu răng rồi vẫn không tha.
Hắn xấu tính cắn lên n*m, kéo thật căng lên vẫn không chịu nhả ra, cảm giác vừa đau vừa buồn buồn khiến cô thật khó xử.
Đến lúc thả ra thì cả đôi gò bồng run bần bật lên thích mắt, Nhâm Cảnh Thâm hết sức thưởng thụ, từ từ nghịch ngợm từng nơi một
Sau cùng ngón tay mơn trớn xuống lớp tơ mỏng dưới tư m*t, ánh mắt hắn bỗng háu đỏ, các mạch máu căng lên bên thái dương như sự kiềm chế chuẩn bị bùng nổ, đầu ngón tay không kiêng dè xoa mạnh nộn th*t nhớp d*ch xung quanh, rờ bằng được hạt lựu rồi se mạnh khiến nó đau nhức lên.
Tình Nhu bên trên cảm nhận rõ bàn tay hắn đang làm gì, ngăn cản:
- Anh hai..
đau quá..
ưm..mm ah..
Nhâm Cảnh Thâm cười nhẹ, hắn yêu chiều nhìn tiểu thỏ dưới thân mình, giọng khàn khàn:
- Tiểu Nhu..
tôi sẽ không làm em đau..
đợi một chút, tôi sẽ để em “sướng” trở lại
Tình Nhu đỏ mặt, nam nhân biết cô vốn