Từ cái đêm thấy Tạ Lẫm và Tống Lam ở cạnh nhau, Chu Uyển Oanh sẽ không bao giờ mơ mộng nữa.
Cô cũng đã giấu đi những tưởng niệm nhỏ bé vào sâu tận bên trong đáy lòng mình, không để bất kì ai biết.
Cũng may công việc trong khoảng thời gian đó rất bận, cũng đã tiến vào vòng tuyển chọn cuối cùng cho bộ phim mới của đạo diễn Trình Đào, cô đặt hết tâm trí để nghiền ngẫm nhân vật, không để bản thân phải đau buồn quá lâu.
Giữa tháng 12, bộ phim mới của đạo diễn Trình cuối cùng đã chọn xong nữ chính, Chu Uyển Oanh vô cùng thuận lợi bước vào vòng trong, vòng cuối cùng cô diễn rất xuất thần và cuốn hút, cảnh khóc thầm đã thành công gây ấn tượng với Trình Đào.
Kết thúc buổi tuyển chọn, Trình Đào đứng lên vỗ tay cho cô, khen cô sinh ra là để đóng phim.
Sau khi xong việc, Trình Đào nói chuyện với Mạnh Lan, còn khen mắt nhìn của Mạnh Lan tốt, kiếm được một nữ diễn viên như vậy. Diễn viên vừa kiên định vừa nghiêm túc như vậy bây giờ đã không còn nhiều nữa rồi.
Mạnh Lan nói: “Không phải con bé có thiên phú, mà do con bé đã cố gắng rất nhiều. Trước khi được tôi tìm thấy thì con bé đã đóng vai phụ nhiều năm, đằng sau đó là cả sự cố gắng học hỏi.”
Trình Đào khá ngạc nhiên hỏi lại: “Năm nay con bé mới 20 tuổi, theo như ông nói, trước khi được ông tìm thấy thì con bé đã đóng vai phụ nhiều năm, vậy chẳng lẽ là từ năm 16, 17 đã debut rồi ư? Không đi học sao?”
Mạnh Lan gật đầu: “Lúc mới biết tôi cũng rất ngạc nhiên. Con bé hoàn toàn không phải kiểu bình hoa không có kiến thức, trái lại lúc nói chuyện với nhau, ông có thể cảm nhận được sự trầm tĩnh của đứa nhỏ đó, là người có học thức.”
Trình Đào tỏ ra rất đồng tình với ông: “Đúng vậy. Khi nói chuyện với con bé thì sẽ cảm thấy là người có học vấn, rất có chiều sâu. Vì vậy, lúc nãy ông nói con bé mới 16,17 tuổi đã đóng vai phụ trong nhiều bộ phim thì tôi thật sự khá ngạc nhiên.”
Hạ Diệc Phương bưng trái cây từ phòng bếp ra, nói: “Cũng không có gì quá ngạc nhiên. Lúc trước tôi có đi chuyển nhà giúp Uyển Uyển, phát hiện nhà con bé có rất nhiều sách, con bé đã đọc hết chúng và đều đánh dấu lại.”
“Cô gái nhỏ này rất giỏi chịu đựng, tự giải quyết mọi chuyện thực sự rất vất vả, rất nỗ lực.”
Bà ngồi xuống, đột nhiên thở dài: “Thật ra tôi cũng từng hỏi cô bé, tại sao lại gia nhập giới giải trí sớm như vậy, tại sao không đi học.”
“Có vẻ như nó không muốn nói chuyện này cho người khác nghe, chỉ nói do gia đình không có điều kiện, nên phải ra ngoài kiếm tiền từ sớm.”
*
Nói đến chuyện chuyển nhà, thực ra cũng vì Tạ Lẫm lén xin Hạ Diệc Phương. Mong mọi người đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé.
Chiều hôm đó Tạ Lẫm tới đây, lúc sắp đi, anh có nói chuyện riêng với Hạ Diệc Phương, nhờ bà bớt chút thời gian qua giúp Chu Uyển Oanh chuyển nhà.
Anh có căn nhà trống trên đường Dương Hòe, dù sao cũng không có ai ở, chi bằng cho Chu Uyển Oanh ở trước.
Anh sợ Chu Uyển Oanh ở nơi quá hỗn tạp, loại người gì cũng có, một minh tinh như cô lại ở một chỗ như vậy, chắc đang chê bản thân quá an toàn.
Hạ Diệc Phương lấy chìa khóa của Tạ Lẫm, bỡn cợt mà trêu ghẹo anh: “Cô bảo này, cháu đã thích con nhà người ta như vậy thì ra mặt trực tiếp không phải tốt hơn à? Toàn là để cô với thầy Mạnh của cháu làm người trung gian cho hai đứa, vòng qua một vòng lớn như vậy, bộ cách cua gái của giới trẻ các cháu bây giờ cứ lòng vòng vậy sao?”
Tạ Lẫm vội đáp: “Cô tuyệt đối đừng nhắc đến cháu.”
Thật ra không phải là cách cua gái của giới trẻ lòng vòng, mà chỉ có Tạ Lẫm lòng vòng như vậy thôi.
Tạ Lẫm là thương nhân, mà đã là người kinh doanh thì chú ý nhất là quá trình.
Chu Uyển Oanh vẫn chưa nổi tiếng, sao anh ấy có thể để lộ con át chủ bài trước thời hạn được.
*
Bộ phim mới của Trình Đào đã xác định bắt đầu quay vào cuối tháng 12, địa điểm quay phim là Đại Lý.
Bởi vì phải theo kịp thời tiết, vậy nên thời gian khá gấp gáp, trước khi vào đoàn phim, Chu Uyển Oanh đã chuẩn bị quà mang đến nhà thầy Mạnh.
Hôm đó đúng vào lễ Giáng Sinh, Chu Uyển Oanh mặc một chiếc áo khoác dạ màu đỏ, trên đầu còn đội một chiếc mũ lông xù màu trắng.
Lúc xách quà đến trước cửa nhà, bất ngờ nhìn thấy Tạ Lẫm.
Ngày hôm nay Tạ Lẫm vốn không định đến đây.
Nhưng mà lúc chiều khi đang ở trong cửa hàng sưu tập đồ cổ của một người bạn thì gặp Mạnh Lan, Mạnh Lan cầm một bức tranh chữ qua để anh nhận xét, anh nhìn thử rồi nói: “Bình thường, không đáng để sưu tầm.”
Mạnh Lan rất tin tưởng Tạ Lẫm trong việc sưu tầm, rốt cuộc thì một đại thiếu gia như Tạ Lẫm, từ nhỏ đã sống với đống đồ cổ, mắt nhìn rất chuẩn, nhìn thoáng qua là đã có thể biết ưu khuyết điểm, thật hay giả.
Ông đưa tranh cho người làm cất đi, ngồi trên ghế bành cầm tách trà trước mặt lên, cười thoải mái hỏi Tạ Lẫm dạo này tiến độ ra sao rồi.
Tạ Lẫm nhìn ông một cái rồi hỏi lại: “Tiến độ gì ạ?”
Mạnh Lan tiếp tục cười: “Thì với Uyển Oanh ấy.”
Tạ Lẫm nhăn mặt, có chút lười biếng mà tựa lưng vào ghế bành, nghịch cái bật lửa trong tay.
Hiếm khi nào thấy anh suy nghĩ nghiêm túc như thế, lần cuối gặp cô hình như là vào bữa tối liên hoan phim một tháng trước. Cô nhóc không thèm đến chào anh một tiếng, cho tới khi tiệc tối kết thúc, cũng không thấy bóng dáng đâu.
Mạnh Lan nhìn bộ dạng này của Tạ Lẫm có thể đoán được tiến triển không hề thuận lợi, ông cười nói: “Tối nay muốn qua nhà bác ăn bữa cơm không? Hiếm khi cô Hạ của cháu tự vào bếp.”
Tạ Lẫm có hơi lười biếng đáp: “Thôi ạ. Dù sao cũng là ngày lễ lớn, cháu không thể qua đó làm phiền thế giới hai người của chú với cô Hạ được.”
Mạnh Lan cười đáp: “Không đi thật sao? Uyển Oanh cũng đến đó, con bé sắp vào đoàn phim rồi, sáng mai sẽ bay đến Đại Lý, tính đến khi quay phim xong, chắc cũng phải đến đầu mùa xuân năm sau mới về.”
Tạ Lẫm: “...”
Một lúc sau, cuối cùng anh nghiêng đầu nhìn Mạnh Lan, hỏi ông một câu khó hiểu: “Bác tự lái xe đến đây ạ?”
Mạnh Lan sững người một lúc không kịp phản ứng lại. Trong lòng ông thầm nghĩ là không phải, ông có tài xế đưa đón.
Nhưng không đợi ông giải thích, Tạ Lẫm đã mở lời trước: “Nhìn trời hôm nay có thể sẽ có tuyết, để cháu sẽ đưa bác đi một đoạn.”
Mạnh Lan: “???”
Cũng được.
Tổng giám đốc Tạ rất sĩ diện, tuyệt đối đừng vạch trần thằng bé. Mong mọi người đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm