Nhìn biểu cảm nhất quyết đấy của anh thì cô cũng phải từ bỏ ý định thôi.
Không còn cách nào liền nghe theo anh,cứ thế anh rất mau lẹ xin nghỉ phép cho cô.
Đã thế Bạch Nhất Dương còn mặt dày mà bế cô đi ra khỏi trường.
Vừa nãy cô có từ chối hay không thì anh vẫn sẽ làm theo ý mình,chân cô chưa đến mức không đi được mà.
Sao cô cứ có cảm giác cô đã nằm gọn trong tay anh thế nhỉ dù là chưa chính thức ở bên nhau.
!.
Cứ thế giữa thanh thiên bạch nhật anh đường đường chính chính bế cô theo kiểu công chúa mà đi giữa sân trường,trước ánh mắt sững sồ của cả trường.
Tất nhiên da mặt anh dày làm gì có chuyện anh biết ngại, người ngượng đỏ mặt chỉ có một mình cô thôi.
Từ trên hành lang lầu 3 Lệ Giai người bị bạn học chỉ trích suốt từ vụ ban nãy còn chưa hạ hỏa bây giờ liền trông thấy cảnh trước mắt liền không chịu đựng nổi nữa.
Đôi môi mọng nước của cô ta đã chuyển sang màu trắng bệt còn in hằn vết răng do cô ta cắn chặt lấy.
Nhã Khê cùng A Mị ở bên cạnh cũng không tránh khỏi ánh mắt dèm pha của bạn học.
Tại sao chỉ vì một con nhỏ mà bọn họ phải chịu đựng sự nhục nhã này.
Nó cũng chỉ bị ngã có một cái cũng có gì to tát.
Càng nghĩ Nhã Khê càng không chịu đựng nổi.
Nhìn sang vẻ mặt cáu gắt của Lệ Giai thì khóe môi của Nhã Khê hơi nhếch lên rồi nhanh chóng hạ xuống.
Dù sao bây giờ cô ta đã có đồng minh,đều ghét chung một người.
Sao không lợi dụng đại tiểu thư này một chút,dù cho có bị thiệt thì cũng là cô ta gánh hết cô chỉ là người ngoài lề thôi.
Nhã Khê đi qua nắm nhẹ lấy tay của Lệ Giai khẽ nói nhỏ.
-Cậu đi theo tớ ra đây một chút.
Đi được vài bước Nhã Khê đột nhiên dừng bước chân,liếc lấy cô gái tên A Mị kia giọng điệu hờ hững.
-Cậu đừng đi theo,tớ muốn nói chuyện riêng với Lệ Giai.
!
A Mị ngỡ ngàng mà nhìn hai bóng lưng mảnh mai kia rời khỏi tầm mắt.
Trước đây vị trí bên cạnh Nhã Khê luôn luôn là của cô ta bây giờ liền thay thế bởi Lệ Giai.
Tất nhiên cô ta biết Nhã Khê thuộc dạng người chỉ biết lợi dụng người khác.
Cô ta càng rõ Nhã Khê chơi cùng cô ta cũng chỉ để lợi dụng,vì sao à chính là nhà của A Mị giàu hơn nhà Nhã Khê.
Có những vật chất cũng chỉ A Mị mới bằng lòng tiếp ứng được cho Nhã Khê.
Còn giờ thì sao, tìm được một cái đùi béo bở như Lệ Giai liền vứt cô ta qua một bên.
Làm gì có nhóm bạn ba người chỉ có hai người và một người bị bỏ rơi.
Người bị bỏ rơi thì chính là A Mị đấy.
Làm sao có thể cam lòng,đều bị bạn bè khinh miệt như thế bây giờ A Mị còn có thể đi làm bạn với ai đây, nếu có bạn thì họ cũng sẽ tự tách biệt cô ra một góc.
Càng nghĩ càng không thấy cam lòng A Mị liền lẻn đi theo hai người đó.
Nhã Khê dắt Lệ Giai đến vườn trúc ngoài trường học,bây giờ là giờ vào lớp rồi sẽ không có ai đi lại gần đây.
Huống chi việc bọn họ có vào lớp trễ thì thầy cô cũng chẳng quan tâm,người có tiền là thế muốn làm gì thì làm đều có gia đình chống lưng.
Tâm trạng của Lệ Giai bây giờ rất tệ cũng chẳng có tâm trạng rảnh rỗi đi ra đây.
Không phải Nhã Khê nói có cách giúp, thì cô ta cũng chẳng đi theo.
Một tiểu thư danh giá như cô ta bây giờ còn phải nhờ đến sự trợ giúp của người khác cơ đấy.
-Cậu có cách gì nói lẹ đi.
Nhã Khê hơi liếc mắt nhìn bốn phía chắc chắn rằng không có ai mới bắt đầu nan giải.
!.
Vừa nghe xong kế hoạch của Nhã Khê thì Lệ Giai không khỏi trợn mắt.
-Có ổn không,sẽ không sảy ra vấn đề nghiêm trọng gì đấy chứ.
-Cậu yên tâm, chỉ cần dọa con nhỏ đó là được.
Cậu cứ giao tiền là bọn chúng tự khắc làm theo.
Khi yêu vào thì con người ta liền đánh mất lý trí.
Tâm trí của họ chỉ muốn tìm cách để có được người kia dù có phải trả giá như nào cũng được miễn là có được người kia.
Bây giờ Lệ Giai chính là người như thế,một vị tiểu thư sống dưới sự bảo trợ chăm sóc từ gia đình.
Chưa từng phải vắt óc suy nghĩ hay lo lắng về điều gì thì cô ta sẽ chẳng nghĩ được sâu xa hậu quả.
Miễn là có cách thì cô ta sẽ đồng ý ngay thôi còn lại vấn đề hậu quả gì thì cô ta không quan tâm.
-Cứ làm như vậy đi,xong việc thì tớ chuyển tiền cho bọn họ.
-OK.
------------
A Mị núp sau bức tường đều nghe tường tận mọi việc,hai con mắt không khỏi chớp liên tục vì quá sốc.
Nhã Khê này thật sự rất tâm cơ còn rất độc địa,một học sinh như cậu ta sao có thể suy nghĩ đến vấn đề ghê rợn như vậy.
Trước đây đi theo Nhã Khê cũng chỉ dùng hành động