Nhìn thằng con trai cưng trước mặt đã làm ra những chuyện gì, Trương phu nhân giận dữ nhưng vẫn giữ bình tĩnh hỏi anh bằng giọng vô cùng nhẹ nhàng
-Trương Ngạn con thừa trưởng thành để suy nghĩ nghiêm túc về những việc này, còn thừa chín chắn để nhận ra sự ảnh hưởng và tầm quan trọng của nó. Ngoài 33 tuổi rồi, những việc hôm nay con làm ra thật khiến ba mẹ thất vọng. Cũng may hôm nay bà nội ra ngoài, chúng ta hùa nhau giấu bà nội nếu hôm bà ở nhà con nghĩ xem bà sẽ như thế nào?
Trương Ngạn rơi vào một khoảng không trầm tư im lặng một hồi lâu, lão gia và phu nhân cũng không vì thế mà vội vàng họ cũng như anh im lặng chờ đợi suy nghĩ của con trai. Bỗng Trương Ngạn lên tiếng, ánh mắt nhìn thẳng ba mẹ mình
-Con đã không nhớ từ bao giờ chưa được nghe những lời giáo huấn này từ ba mẹ, trước giờ là con luôn cho bản thân mình hoàn toàn đúng nhưng hôm nay con thật sự sai rồi. Ba mẹ để con đón Lam Linh về, sau này con nhất định sẽ không để cô ấy buồn một lần nào nữa!
Lão gia nhẹ nhàng để chén trà trên tay xuống bàn, hai bàn tay đan vào nhau ngón tay phải đều đặn ngõ nhịp nhịp lên mu bàn tay trái, ông quay sang híp mắt nhìn anh, giọng nói rất bình tĩnh nhưng lại mang trong đó sự trách móc, giận dữ
-Những thằng tồi lúc nào cũng nói hay cả. Mày nghĩ xem, con bé buồn vì chuyện gì đau lòng vì chuyện gì? Mày nghĩ thời gian qua nó không biết sự thật à? Mày nghĩ nó giận dỗi mày vì cái gì? Vợ chồng sống với nhau đôi khi sự thật không quan trọng bằng sự thành thật, hiểu không?
Trương Ngạn sửng sốt trừng mắt, vậy là cô ấy đã biết hết mọi chuyện rồi? Anh nhắm mắt tự trách bản thân ngu dốt, thì ra là như vậy! Cuối cùng anh cũng có thể hiểu, Trương Ngạn cười đứng dậy định một mực đi lên lầu, nhưng lại bị phu nhân giữ lại, anh đành ngồi xuống
-Ngay lúc này, ở đây! Con cho chúng ta một câu trả lời. Giữ vợ con con với con hồ ly đó con chỉ được chọn một. Thành thật với lòng mình mộtt chút, quyết định hôm nay của con là quyết định cả đời
Đáp lại câu hỏi của bà, anh chỉ vẽ lên một một nụ cười:
-Lòng con vốn có câu trả lời từ lâu rồi, tất nhiên và gia đình của con. Mọi thứ liên quan đến Thẩm Nguyệt con đều cho người vứt đi rồi
Phu nhân nhướn mày nhìn anh:
-Vậy thì tốt, con bé ở trên phòng. Tiện đem theo sữa và bánh ngọt cho nó
Trương Ngạn vui vẻ, cuối cùng cũng có thể gặp vợ rồi, anh nhớ cô biết mấy, mới bao lâu không gặp chứ? Mà đã như cả tháng trời. Cô vợ nhỏ này của anh, thường ngày ngoan ngoãn đáng yêu đến thế, khi giận dỗi liền trở nên đáng sợ như vậy, haizzz sau này nhất định phải cưng chiều đến tận trời! Anh bên khay đồ ăn trên tay, nhẹ nhàng mở cửa truyền vào mắt anh một thân ảnh nhỏ nhắn, nằm chui vào chăn như chú mèo con lười miếng mùa đông, Lam Linh vừa nghe thấy tiếng mở cửa biết ngay là anh vào, chỉ có anh mới không gõ cửa mà cứ vào như vậy. Thật ra lòng cô lúc này cũng không còn giận hờn với anh, nhưng cô lại không muốn cứ thế mà làm hoà nếu như vậy sau này anh nhất định sẽ lại lặp lại sai lầm, liên tục có lỗi giấu diếm cô hết chuyện này đến chuyện khác. Trương Ngạn âm thầm quan sát, thấy cô một mực chui trong chăn không có ý định ra liền đưa tay lôi chăn ra kéo cô ngồi dậy.
Đứng lên lấy ly sữa còn nóng trên bàn đưa cho cô
-Anh mang sữa cho em, hơn nữa đừng ở trong chăn lâu như vậy sẽ khó thở. Có ghét anh thì cũng phải thở rồi ghét tiếp chứ!
Lam Linh nãy giờ vẫn luôn trung thành một phía, một mực không thèm nhìn lấy một cọng tóc của anh. Trương Ngạn đưa cốc sữa tới gần cô hơn, tươi cười chờ đợi cô nhận lấy, Lam Linh khó chịu một động tác gạt tay