Phòng siêu âm
Bác sĩ vừa di chuyển chiếc máy trên bụng Lam Linh vừa gật đầu hài lòng, đứa trẻ trong bụng phát triển rất tốt cân nặng, nhịp tim đều đạt mức tiêu chuẩn khoẻ mạnh. Trương Ngạn vừa vui mừng lén thở phào nhẹ nhõm, anh còn sợ vì ba làm mẹ buồn nên sẽ ảnh hưởng đến Choco nhưng tốt rồi, không vấn đề gì hết. Bác sĩ tiếp tục di chuyển chiếc máy như tìm tòi một thứ gì đó, rồi bỗng “a” lên một tiếng
-Đây rồi! Để tìm vị trí thấy rõ hơn nào
-Chuyện gì vậy bác sĩ?
-Đích tôn của Trương gia, là một bé trai!
Lam Linh tươi cười, đối với cô con nào cũng được bất kể trai hay gái đều là con từ bụng cô, nhưng cô hiểu bà nội và ba mẹ lúc này muốn bế một đứa cháu trai trước, không phải trọng nam khinh nữ mà chính là muốn anh trai rồi mới đến em gái, sau này anh hai có thể bảo vệ, nhường nhịn em rất đáng yêu. Trương Ngạn thì khác anh không biết miêu tả cảm giác lúc này thế nào, con trai cũng tốt nhưng bản thân lại thích con gái hơn nhỏ nhắn, đáng yêu như mẹ nó thì thật tốt, nhà sẽ có hai bảo bối.
Ngồi trên xe, Lam Linh cầm tờ phiếu siêu âm chụp hình ảnh ngắm nghía, bây giờ vẫn chưa nhing được mặt phải lớn hơn một chút để xem Choco sẽ giống bố hơn hay mẹ hơn. Lam Linh nhìn chồng chăm chú lái xe mỉm cười, từ khi biết tin cô mang thai anh rất tích cực tự mình lạ xe, nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ anh nhất định sẽ không để lái xe lái, anh chính là cảm thấy ai chở cũng không an toàn bằng chính mình.
-Anh nói xem, con sẽ giống anh hay giống em?
Trương Ngạn nhìn cô cười cười, lại nói chuyện đó không phải con gái tốt hơn sao? Xinh đẹp đáng yêu biết bao...
-Không phải con gái như em mới tốt sao?
Lam Linh cười lớn, nhìn biểu cảm anh nãy giờ cô biết rõ anh muốn một đứa con gái thế nào, nhưng cũng không nghĩ tới anh lại thích con gái nhiều như vậy
-Không phải đàn ông đều thích con trai sao? Anh lại thích con gái như vậy?
Trương Ngạn nhìn nhìn cô, không phải anh không thích con trai mà chỉ là anh thích con gái hơn, con gái có nhiều điểm tốt hơn rất nhiều, sau này tóc dài một chút có thể dùng những chiếc bím tóc xinh đẹp, váy cùng những đôi giày nhỏ bé xinh xắn
-Con trai nếu như giống tính cách của anh sẽ rất là tệ đó!
Lam Linh ngây người nhìn anh:
-Ô! Anh cũng tự thấy tính cách của mình tệ sao? Con trai của em sau này sẽ không giống tính cách của anh đâu, giống vẻ ngoài là được rồi
Lam Linh vừa nói vừa đưa tay sờ sờ múi bụng của anh, Trương Ngạn ánh mắt tối lại bắt lấy tay cô, miếng rít từng chữ qua kẽ răng
-Em đang thách thức giới hạn của anh đấy à?
Lam Linh yên lặng không nói gì, chỉ cười cười nhìn thẳng về phía trước, Trương Ngạn cũng xoa lấy đầu cô rồi tập trung lái xe
Sân bay chật kín người dù bên ngoài rất lạnh, tuyết rơi cũng không cản bước được, đó chính là điển hình cho thấy fan não tàn là như thế nào. Bảo vệ gồng hết sức lấy thân mình che chắn, mọi người xô đẩy chen lấn nhau tay mỗi người đều cầm bảng hiệu phát sáng, nhà báo cũng chật vật chen lấn mong chụp được một bức ảnh rõ nét, lấy được một thông tin hot
-Cô Lucy lý do gì mà cô lại về nước đột ngột như vậy?
-Lần này cô về nước cô sẽ theo đuổi sự nghiệp diễn xuất hay vẽ tranh?
Lucy bỏ ngoài tai những câu hỏi sắc lẹm như lưỡi dao từ phía phóng viên, nhanh chóng bước lên xe, thời tiết lúc này cũng thật lạnh nhưng so với ở Anh thì không thể sánh bằng. Cô khó chịu nhìn người trợ lý kế bên
-Không phải tôi nói thông tin tôi về nước hoàn toàn giấu kín sao? Bây giờ lại nhiều người tới như vậy? Thật phiền phức
-Xin lỗi Lucy, tôi không hề đưa thô g tin cô trở về ra ngoài, không biết tại sao...
Lucy lấy điện thoại ra, không