-Vợ! Dậy, dậy đi nhanh lên
Lam Linh đang ngủ ngon giấc liền bị tiếng ồn ào bên cạnh đánh thức, khó chịu ôm chui sâu vào chăn tìm vị trí thoải mái tiếp tục ngủ, Trương Ngạn dĩ nhiên không để cô thoải mái như vậy kiến quyết lôi Lam Linh ra khỏi chăn, không ngoài dự đoán cô vợ này của anh trân đời không thể kiềm chế được hai loại bực tức chính là ngủ dở giấc và đói. Bị chồng liên tục quấy rầy cũng không thể tiếp tục ngủ mà thức dậy với tâm trạng như là nếu một con kiến bò trước mặt nhất định sẽ đốt cả tổ kiến, Trương Hàn mở cửa mang bữa sáng đầy đủ dinh dưỡng bày trước mặt cô, hạn chế tình huống xấu nhất chính là để vợ anh khó chịu thức dậy sau đó không có gì để ăn như vậy sẽ rất đáng sợ, anh nhìn Lam Linh trên giường mái tóc rối bung mắt còn chưa mở to lông mày cau có mà bật cười trong lòng tự chất vấn bản thân mình hoá ra Trương Ngạn anh lại thích người như thế này? À không phải thích nữa là yêu. Lam Linh một miếng cắn đi cả nửa cái bánh có đồ ăn nên tâm trạng khá hơn một chút, nhồm nhoàm nhai
-Sao anh gọi em dậy sớm như vậy?
-Uống sữa đi, ăn miếng nhỏ thôi. Không phải nói hôm nay qua với bố mẹ cả ngày sao?
Lam Linh trợn mắt bây giờ mới nhớ ra, một miếng nhét nửa cái bánh còn lại vào miệng cốc sữa trên tay Trương Ngạn cũng bị giành lấy một hơi mà dốc đến tận đáy. Nhanh chóng bước xuống khỏi giường chạy vào nhà tắm, Trương Ngạn thu dọn, ánh mắt nhìn theo Lam Linh cười nhẹ
-Sau này có em bé thì phải làm sao đây?
Lam Linh đang thoải mái tận hưởng trong bồn tắm, mùi hương này làm tâm trạng cô dễ chịu, tỉnh táo hơn rất nhiều kết hợp với bài nhạc yêu thích, rất thoải mái bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại xen ngang làm tụt hứng, là Hàn Hàn à thế nào mà dậy sớm như vậy hơn nữa cũng không cần đến đi học
-Hàn Hàn, sao hôm nay dậy sớm vậy hả? Mặt trời mọc đằng tây đấy à?
-Hic... Lam Linh hôm nay cậu đến chơi với mình chút được không, mình sắp mọc rêu lên rồi nè
Lam Linh “ồ” một tiếng cười cười:
-Cậu dậy sớm như vậy là để gọi mình sang bên đó chơi thôi sao?
-Ừm...hôm nay Trần Hạo một mực kêu mình dậy sớn đi tái khám!
-Tại sao lại đi tái khám?
Lam Linh vừa nghe Hàn Hàn nói đã hoài nghi mơ hồ, không phải là đi khám mà là tái khám tức là đã bị bệnh rồi mà không nói cho cô biết, phải ở nhà buồn chán quá rủ cô sang chơi mới miễn cưỡng nói ra đó hả. Đầu dây bên kia Hàn Hàn ngập ngừng một chút, quyết định không nói ra sự thật
-Là 3 ngày trước, mình bước ra khỏi bồn tắm trơn quá nên bị ngã đập đầu vào bồn, cũng không sao chỉ choáng váng một chút
Lam Linh thấy Hàn Hàn không sao thì cảm thấy nhẹ nhõm hơn, lú do Hàn Hàn bịa ra thật sự rất hợp lí làm Lam Linh lạp tức dồn hết sự chú ý vào nó, trên đời còn có loại tai nạn như vậy à, Lam Linh cười lớn
-Này, cảm ơn cậu nhắc nhở nhé mình cũng đang ngồi trong bồn tắm đây. Lát nữa đi ra nhất định phải chờ Trương Ngạn lấy déo tới, không thể làm liền như cậu haha
-Lam Linh, đừng đùa nữa. Cuối cùng là cậu có thể qua đây chơi với mình không?
-Xin lỗi nha, hôm nay mình và Trương Ngạn qua nhà bố mẹ cả ngày rồi. Ngày mai được không, ngày mai tới thăm cậu, mua cho cậu nhiều đồ ăn ngon nhé. Ngoan!
Hàn Hàn thất vọng, thở hắt ra:
-Được rồi! Nếu mai mình không ra ngoài sẽ báo lại nhé, bye bye
Hàn Hàn cúp máy buồn chán mở TV, vậy là hôm nay lại quanh quẩn ở nhà rồi. Trần Hạo từ trong bếp bước ra trên tay bê bát cháo còn bốc khói đặt xuống bàn
-Ăn đi nào, ăn xong sẽ tới bệnh viện
Hàn Hàn nhìn bát cháo trên bàn mùi thơm rất tuyệt, màu sắc cũng đẹp mắt là người khác chắc chắn sẽ thấy rất ngon nhưng Hàn Hàn không thể, cô vì mấy ngày nay ăn