Căn phòng hội đồng học viện được sắp xếp, trang trí vô cùng gọn gàng sang trọng, lúc này nhìn qua một lượt liền thấy bức tranh này vô cùng đối nghịch bốn nữ sinh váy áo xộc xệch, ba người một thân đồ hiệu đắt tiền nhã nhặn, lịch sự đang lớn tiếng chửi rủa...Hạ Lan ngao ngán lắc đầu “lộn xộn, một mớ lộn xộn”. Hiệu trưởng Hạ Lan đặt mạnh cốc nước xuống bàn cố ý lấy lại trật tự, tất cả hiểu ý im lặng, chăm chú nhìn bà như đang đón chờ lời vàng ngọc từ miệng xinh đẹp của hiệu trưởng. Hạ Lan nở nụ cười vô cùng nho nhã nhưng lại mang một ánh mắt hoàn toàn ngược lại quét qua bốn nữ sinh xếp thành hàng ngay ngắn, bà nhíu mày nhìn qua một lượt liền biết không phải ẩu đả đánh nhau mà chính là bị người ta đánh.
-Trước hết mời các vị uống nước trước, bình tĩnh nói chuyện, chúng đều là trẻ nhỏ chúng ta đều là người lớn hơn nữa dùng những lời nói không hay như vậy thật không xứng với các vị
Lúc này một người phụ nữ sang trọng lên tiếng:
- Hiệu trưởng Hạ, con gái tôi trước giờ ai cũng biết con bé ngoan ngoãn, luôn biết nghe lời vô cùng hiểu chuyện hôm nay lại nghe nói ẩu đả đánh nhau thật vô lý
- Đúng đúng, con gái nhà chúng tôi đều được dạy bảo thật tốt từ nhỏ đường đường đều là tiểu thư chúng không thể làm ra những chuyện này. Không cần dùng mắt nhìn cũng biết mọi chuyện đều do Nhị tiểu thư của Lục gia này gây ra!
- Haizzz, chỉ có một đứa nhỏ không được điếm xỉa nuôi nấng không đàng hoàng mới làm ra chuyện như vậy, tiếc cho lão Lục có hai cô con gái, Đại tiểu thư tốt biết bao nhiêu còn cô em thì....
Cứ như vậy một câu lại một câu ba người mẹ thương con vô bờ người tung kẻ hứng mỗi câu đều đang chọc thẳng vào người cô. Lý luận vô cùng “hợp lý” không được bố mẹ điễm xỉa đến chính là loại vứt đi? Logic này đều là các ông bà giới thượng lưu tiêm vào đầu con cái họ từ lúc đẻ ra đấy à? Lam Linh gật gật đầu xem ra cô hiểu thế nào là dột từ nóc dột xuống rồi. Hạ Lan nhìn cô gái miệng con máu khô, trên mặt xước xát vết móng tay, cô gái ta gặp ở bữa tiệc vốn không thế này, còn chuyện leo được lên giường con trai bà cũng là thế nào? Bà mỉm cười nhìn Lam Linh
- Nhìn một lượt, là học sinh Lam Linh bị thương nhiều nhất! Sao, em nói trước xem rốt cuộc có chuyện gì?
Lam Linh từ lúc vào liên tục cúi mặt không hé răng một lời, mặc cho bị mấy bà mẹ yêu con mắng chửi, tiếng khóc lóc giải thích của ba vị tiểu thư. Cô vốn chẳng có ai đến đứng ra để bênh vực muốn an phận sống cho yên lại bị dính vào bê bối tầm quốc gia thế này sau này cô gái nhỏ như cô làm sao mà sống? Hơn nữa còn sự việc anh hùng đánh nhau ẩu đả này xem ra cô hoàn toàn không có cơ hội giơ tay đón học bổng kỳ tới rồi, số phận con người chính là thay đổi nhanh chóng như vậy. Nghe hiệu trưởng hỏi đến mình chứ không phải là ba vị tiểu thư kia, xem ra bà ấy cũng không giống như mấy người giàu có khác nhìn trang phục địa vị để đối xử. Lam Linh bình tĩnh, ngẩng mặt đưa mắt nhìn ba vị phụ huynh trước mặt ánh mắt sâu thẳm nhưng cuồn cuộn như thác đổ nhỏ nhẹ lên tiếng
-Xin hỏi ba vị phu nhân trước mặt, các vị muốn cháu trả lời như thế nào ạ?
Nghe câu nói phát ra từ miệng một con nhóc 19 tuổi ai nấy đều sửng sốt, ba vị phu nhân trước mặt tức tối
-Nhị tiểu thư, cô nói vậy là ý gì?
-Dạ, chính là ý các phu nhân muốn cháu kể toàn bộ câu chuyện theo ý các vị hay là sự thật?
Hạ Lan mỉm cười, gõ gõ ngón tay xuống cây bút trên bàn:
-Tất nhiên là sự thật!
- Vậy thưa hiệu trưởng, con xin nhường lại câu lời dẫn chuyện cho ba bạn học con tin ba tiểu thư được giáo dục tốt từ nhỏ sẽ không nói nửa lời sai sự thật đâu ạ!
Lúc này ả tiêu thư như bắt được vàng khóc lóc ôm lấy cánh tay mẹ mình mà vùng vằng, Khúc tiểu thư ta đây là con gái