Tử Yên lững thững ra về, trong lòng nặng trĩu tâm tư. Bà chủ tịch không chấp nhận và sẽ chẳng bao giờ chấp nhận cô. Tử Sâm là con trai duy nhất của bà nhưng bà chưa từng chiều chuộng anh. Tử Sâm kể, mẹ mình là người đàn bà rất tham vọng, chỉ muốn làm theo ý mình, chưa bao giờ nghĩ đến cảm xúc của ai. Bà có thể vì tính vị kỷ của cá nhân mà bất chấp mọi thứ. Bà ta nói là làm. Tử Sâm có thể sẽ bị truất quyền thừa kế, tương lai của anh lẽ nào lại bị hủy hoại dưới tay cô! Tử Yên, cô ấy không thể làm thế được.
"Tử Yên" Tiếng gọi của Hi Văn khiến luồng suy nghĩ của cô bị cắt đứt. Hi Văn đang đứng trước cổng nhà cô, có lẽ là đã chờ từ lâu lắm rồi.
"Hi Văn! Sao cậu lại đến đây?"
"Thì tìm cậu chứ sao? Còn hỏi nữa. Từ sáng đến giờ cô đi đâu, điện thoại cũng không thèm nghe máy nữa chứ?" Hi Văn lo lắng nhìn Tử Yên.
"Tôi... Tôi đến gặp mẹ Tử Sâm" Tử Yên buồn rầu nói. Gương mặt lộ rõ vẻ thất vọng.
"Chẳng phải từ sáng đã gặp rồi sao? Bà ấy còn gặp cô nữa làm gì? Chả nhẽ..."
Hi Văn dường như đã đoán được ý đồ của bà chủ tịch rồi. Ai mà không biết bà ta xưa nay tính tình rất kiêu ngạo, lạnh lùng, chưa từng nhượng bộ ai bao giờ. Lần này Tử Yên hẹn hò với Tử Sâm, nhìn qua đã không môn đăng hộ đối rồi. Làm sao bà ta có thể chấp nhận một Tử Yên không danh phận địa vị gì trong cái xã hội này chứ. Huống hồ, chuyện Tử Yên đã từng kết hôn và bao nhiêu tin đồn không mấy tốt đẹp nữa.
Tử Yên thấy Hi Văn có lẽ đã đoán ra tình hình thế nào rồi nên không nói nữa, chỉ lẳng lặng gật đầu.
"Tử Yên! Không lẽ cô cũng tính buông tay sao?"
"Cũng chẳng còn cách nào khác. Tử Sâm không thể vì tôi mà bị hủy hoại tương lai được"
"Nghiêm trọng thế sao?"
"Ừm! Bà ấy nói sẽ truất quyền thừa kế của Tử Sâm"
"Nhưng bà ta chỉ có mình giám đốc là con trai mà. Nỡ làm thế sao?"
"Cậu chưa hiểu bà ấy đâu. Đối với Tử Sâm bà ấy cũng chưa từng nhượng bộ. Chỉ e là lời bà ấy không phải chỉ là lời dọa dẫm cho vui"
"Tử Yên! Tội nghiệp cho cô quá!"
Hi Văn kéo tay Tử Yên, hai mắt ươn ướt "Mới vừa vui vẻ lên một chút đã phải gặp chướng ngại này rồi"
Tử Yên thấy Hi Văn như sắp khóc đến nơi rồi liền vỗ vai cô an ủi "Cái gì vậy? Tôi còn chưa khóc thì cậu khóc cái gì? Thôi nào! Đi vào đây với tôi. Hôm nay ngủ lại nhà tôi nhé. Tôi thật sự muốn có ai đó bên cạnh lúc này"
"Được! Tất nhiên là được rồi! Để tôi gọi điện về báo cho