Tử Sâm thấy thái độ của Tình Nhi đối với Tử Yên rất hung hãn như muốn ăn hiếp cô liền lớn tiếng “Tình Nhi! Chuyện này không liên quan đến cô. Cô không có quyền nạt nộ cô ấy”
“Con đang nói cái gì vậy Tử Sâm? Tình Nhi là vợ con đó, không phải người phụ nữ này. Nó không có quyền xen vào chuyện này sao?”
Bà chủ tịch Hoa thấy Tử Sâm lớn tiếng với Tình Nhi liền bênh vực.
“Mẹ! Cả mẹ nữa. Chuyện này là chuyện riêng của con. Xin mẹ hãy để con tự giải quyết”
“Cái gì? Vì người phụ nữ xấu xa này con dám ăn nói với mẹ hỗn hào như vậy hay sao?’
“Mẹ! Người phụ nữ này đã khiến anh ấy thay đổi rồi. Tử Sâm cả tháng nay hôm nào cũng đến khuya mới về. Có lẽ là do cô ta đã xui khiến anh ấy. Ả đàn bà này đúng là hồ ly lại quyến rũ đàn ông đã có vợ. Thật không biết xấu hổ là gì”
Tình Nhi đem ánh mắt hình viên đạn quăng về phía Tử Yên, hận là không thể trực tiếp bóp nát cô ra.
“Tình Nhi, mong cô cẩn trọng lời nói của mình”
Tử Sâm cau mày nhìn về phía Tình Nhi. Những lời lẽ nhục mạ của cô ta hồi này đáng lẽ là dành cho cô ta mới đúng. Cô ta chính là gái đã có chồng lại còn lang chạ bên ngoài đến mức có con riêng. Loại đàn bà như vậy không có tư cách để nói người khác mới đúng. Cô ta còn lớn tiếng mắng chửi Tử Yên như vậy mà không suy xét lại bản thân mình. Điều này không phải Tử Sâm không biết. Bấy giờ nghe giọng điệu Tử Sâm khó chịu như vậy cô ta mới có vẻ nhượng bộ vì sợ anh tức giận không kìm chế được lại nói ra sự thật xấu xa kia, chẳng phải cô ta mất cả chì lẫn chài hay sao?
“Tử Sâm! Con vì người phụ nữ này hết lớn tiếng với mẹ lại mắng chửi vợ mình như thế. Con có còn là đàn ông không hả? Tiểu Na còn nhỏ như thế, con cũng chẳng thèm quan tâm lại còn đi đêm về hôm. Con còn mặt mũi làm ba nó sao?”
Bà chủ tịch lại lên tiếng bênh vực Tình Nhi mỗi khi Tử Sâm mắng cô ta.
“Mẹ! Tiểu Na…”
“Thôi mẹ! Đừng trách Tử Sâm nữa! Anh ấy cũng chỉ vừa mới tỉnh dậy, còn bị thương như thế, đừng khiến anh ấy cảm thấy khó chịu”
Tình Nhi cũng thật là ranh ma quá đi rồi. Cô ta đoán biết Tử Sâm vì quá tức giận nên định nói Tiểu Na thực chất không phải là con ruột anh, không phải là cháu bà nên không cần phải quan tâm như thế. Nhưng cô ta đã kịp thời ngăn lại lời này của anh.
“Con thấy chưa Tử Sâm? Tình Nhi lúc nào cũng chỉ nghĩ cho con. Vậy mà con chẳng có tình nghĩa gì cả. Con coi, con bị loại đàn bà xấu xa này làm cho ra thành cái gì rồi?”
Bà Hoa vừa nói với Tử Sâm vừa chỉ tay về phía Tử Yên.
“Mẹ!” Tử Sâm bỗng dưng quát lớn với mẹ mình. Chưa bao giờ anh tỏ thái độ này với bà nên khiến bà rất bất ngờ xen