"Báo thiếu nhi"
.
.
.
.
.
Trong các loại báo, em thích nhất là loại báo hình sự, không phải báo đốm, cũng chẳng phải báo đời, báo bạn, báo bè...
Cuộc đời của Cypher chắc gã dính liền với dòng thứ báo đời đây mà. Vốn là định tìm chỗ ngủ qua đêm, nhưng bất chợt tờ mờ sáng bạn giường (ghế) bên đột nhiên lên cơn co giật. Là một nam nhi chân chính, vì chính nghĩa, vì tình yêu...vì con gái yêu Bella cho nên gã không thể bỏ mặt thằng nhóc đó được, nó cũng có chút đáng thương mà nhỉ?.
"Không có giấy tờ tùy thân sao?."
"Ờm...không."
"Vậy thì viện phí sẽ cao đấy, em là người nhà nhỉ? Qua ô 14 đóng tiền nhé."
Thôi nào, gã giúp người nhưng cớ gì gã phải là người mất tiền chứ? Thằng nhóc này vậy mà báo đời ghê, báo cái tấm thân của gã đây này!!!.
"Thế là đi tong nó tiền...mẹ nó số xui vãi."
"Còn thằng da đen này nữa, tỉnh lẹ để còn trả tiền cho tao nữa."
Nói da đen chắc cũng biết ha, thôi khỏi nói.
Gã nhìn thằng nhóc nằm trên giường có chút quen, hình như đã gặp đâu đó trong tương lai thì phải, liệu nó có phải là thằng nhóc và gã đã đụng chạm trong quán Karaoke không nhỉ? Thằng đó da đen, tóc trắng, khuyên tai đỏ. Thằng nhóc này cũng vậy...có chút giống.
1
Ê mà, lỡ là cùng một đứa thì sao?.
Gã trầm ngâm suy nghĩ, bản thân chả biết thằng này là thằng nào, cũng chẳng biết tên luôn. Vì thế gã sẽ kệ mẹ nó, giờ thì ngủ để rồi sáng mai hỏi cũng không tệ.
Trong khi bản thân đang đánh say giấc nồng, thì ngay chỗ công viên vừa nãy, một cô gái nhỏ nhắn đang điên cuồng chạy tứ tung tìm người.
"Chết tiệt, đáng ra phải ở đây chứ?."
1
"Khốn nạn!!!."
Trời đã sáng, và thằng nhóc này hình như vẫn chưa tỉnh dậy, gã tiến lại gần giường nhìn chầm chầm vào cái gương mặt non nớt này để xem nó giống với ai. Nhìn có vẻ quen nhưng chẳng nhớ ra được đó là đứa nào.
"Hừm...chắc phải tìm gì lót bụng nhỉ?."
Gã ung dung mò vào trong túi áo, túi quần của bệnh nhân để xem có được chút thông tin gì hay không, nó chẳng có tiền hay bất cứ đồ vật gì giá trị ngoài một chiếc điện thoại nắp gập đã sập nguồn.
"Chẹp..."
Cypher thấy nản vãi, sao gã không vứt thằng nhóc này tại công viên đi cho rồi, tự dưng rước lấy của nợ vào thân chi không biết. Nhưng mà...hoàn cảnh này khá giống với lần đầu mà gã cùng người vợ quá cố gặp nhau nhỉ? Cũng là đêm khuya tại một công viên cũ, gã thì lại bị bầm dập sau khi vừa thoát khỏi một băng nhóm đụng độ tại quán rượu, còn vợ gã thì đang đi dạo lúc đêm khuya.
1
Hoàn cảnh khá giống nhau nhưng mà nghĩ lại chuyện đó gã thấy có chút ấm lòng. May là khi đó cô ấy đã cứu gã nếu không thì gã cũng đã chết bờ chết bụi rồi.
"Người bệnh thì sẽ ăn gì nhỉ?..."
"Mẹ nó chẳng biết mua gì."
Gã vò đầu bứt óc trong cửa hàng tiện lợi ở tầng trệt của bệnh viện, người bệnh thông thường sẽ ăn gì để mau chóng lành bệnh nhỉ? Theo lời dặn của cô y tá thay thuốc kia gì mà không ăn tôm, không ăn thịt bò,...mệt vãi ra.
Lấy vội suất cơm dinh dưỡng cho trẻ em, gã lấy thêm một vài thứ nữa để tiện cho thằng ranh báo thiếu nhi kia tự chăm sóc lấy bản thân, lại tốn tiền và tốn tiền, bản thân gã cần phải làm một điều gì đó để mau chóng tìm thật nhiều tiền mới được.
Vác cái thân già của một ông chú trên thân xác của đứa con gái 15 tuổi, gã cố lắm mới lết được về phòng, nhưng vừa mở cửa ra thì thằng nhóc báo thiếu nhi thay vì lấy nghĩa báo đáp cái ơn thì nó lại lấy oán trả ơn cho gã...
Bangg!!!.
Chiếc bình hoa một phát phòng vào ngay bên cạnh gã, vụng vỡ thì chiếc bình văng tứ tung làm đứt một đường trên gò má.
Ôi thật bất ngờ.
"T-Thằng...chó này...."
Đã bảo là tâm phải tịnh, nhưng cuộc đời này đéo ai tịnh cho nổi nếu gã phải sống trong cái hoàn cảnh chó má như thế này. Tránh qua một bên đi lại gần thằng nít ranh đang trừng mắt gã nhìn chầm chầm, bộ dạng thì chẳng khác nào một cái xác khô chết vật vạ ngoài đường, gã thấy hối hận vì khi đó đã cứu và mang thằng nhóc này tới bệnh viện rồi...
"Mày là ai?."
"Ăn đi, mày còn đang yếu đấy."
"Ai nhờ mày đưa tao đến đây."
"..."
"Há miệng..."
Nào, nghe lời đi chứ. Gã đã bóc lớp vỏ nhựa bên ngoài ra, còn lấy muỗng đút cho mi là hiểu gã cố nhịn tới