Omochii: chuẩn bị tinh thần vì khả năng sẽ chửi tục cao.
1
..........
"Tuyệt vọng"
.
.
.
.
.
Một chương ngoại truyện nhỏ được mở ra sau khi cái kết dành cho Điệp đã hoàn thành. Chương truyện ấy chỉ nói về mặt sáng của việc Yukino đến và chữa lành Điệp như thế nào chứ nó không hề nói đến mặt tối ở phía sau, những lần bắt nạt kinh hoàng mà Điệp phải trải qua năm 13 tuổi.
Em vẫn trở về nhà sau một ngày dài ở trường học. Em cảm thấy trường học trong tưởng tượng và thực tế nó khác nhau hoàn toàn, em không thích đến trường, vì mỗi lần đến trường đều là những lần bị cô lập, bị nhốt trong nhà vệ sinh hàng giờ đồng hồ.
Em ngưỡng mộ cô gái tên là Yukino. Cô ấy có mái tóc dài bồng bềnh rất xinh đẹp. Là một người con gái hoàn hảo trong mắt người khác, ngoài vẻ đẹp học thức cô ấy còn được trời sinh cho vẻ mĩ miệu rung động lòng người. Em ngưỡng mộ vì cô ấy có rất nhiều bạn bè tốt xung quanh, em ngưỡng mộ vì người em thích lại rất thích cô ấy, em ngưỡng mộ vì cô ấy có tất cả mọi thứ còn em thì không...
"Mày biết gì không, anh bạn Sano ấy đã tỏ tình Yuki-chan đấy."
"Yuki nào cơ? Có phải là nhỏ hoa khôi trường bên đúng chứ?."
"Ừ, nhỏ đó không những đẹp lại còn có đám bạn bè chất lượng nữa. Tao ghen tị với nó vãi."
"Bao giờ mày đẹp như nó đi rồi nói. Hahaha."
Bên ngoài là tiếng cười đùa của những bạn học khác. Và họ vẫn chẳng quan tâm việc cánh cửa bị chặn lại bởi một cây chổi dài nhằm không cho người bên trong thoát ra. Em muốn nhờ họ giúp lắm chứ, nhưng trước giờ những lời cầu xin của em toàn như gió thổi qua tai mà thôi. Nếu mở lời thì liệu họ có giúp em hay không nhỉ?.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nắm chặt tà váy đã ướt nhẹp vì bị xịt nước vào người, em vươn tay lau mạnh những giọt nước mắt, cố gắng không để bản thân mình khóc. Vì người đó...ghét nhìn thấy em khóc. Cậu ấy nói em rất phiền phức nếu như cứ khóc mãi như thế này.
"Không được khóc...cậu ấy sẽ ghét mình mất..." Điệp.
"Hức ưm..." Điệp.
Em cũng chẳng hi vọng gì sẽ có ai đến và cứu mình cả, vì bây giờ trường đã tan rồi còn đâu? Trừ khi có bảo vệ đến kiểm tra thì may ra em sẽ được về nhà, còn không thì bị mắc kẹt đến ngày mai. Sao em không nhờ người nhà đến giúp nhỉ? Nhưng nếu làm vậy bố mẹ sẽ làm lớn chuyện lên mất, em sợ mọi người bị ảnh hưởng tới mình lắm.
"Mong là...ngày mai mình sẽ được thả ra ngoài." Điệp.
Và ngày mai lại đến, em đã được bọn họ thả ra ngoài...
"Hể? Nó cũng chịu đựng giỏi quá nhỉ? Bộ anh Mitsuya không cứu mày à?."
"Mitsuya bảo ghét nó mà, anh ấy ưu tú như thế mà cứ bị con nhỏ này làm phiền mãi thì ai mà chịu cho được chứ?."
Em mặc kệ những lời nói của họ, cố nhích sang một bên để về lớp. Đôi lúc việc bắt nạt này cứ dồn dập mãi làm em muốn tự mình kết thúc cái sinh mạng nhỏ nhoi này, em ước gì bản thân là một con mèo, suốt ngày cứ meo meo ăn rồi lại ngủ dưới nắng ấm. Hay em ước bản thân sẽ không bị bắt nạt...điều ước quá nhỏ nhoi nhưng sao lại quá khó để thực hiện.
"Ây cha, bay nè!."
Cô gái có mái tóc nhuộm vàng bất ngờ từ phía sau đẩy em xuống cầu thang, bọn họ nhìn em ngã nhào xuống dưới đó rồi thi nhau cười nhạo.
Bọn họ thay vì tới xem em như thế nào thì lại thi nhau cười đùa và hỏi liệu cú đẩy vừa rồi có làm em chết chưa? Họ cười em, nói em đáng bị như thế vì những gì em đã làm trong quá khứ. Nhưng...em đã làm gì họ trong quá khứ sao?.
"T-Tại sao lại làm thế...tôi đã làm gì các người." Điệp.
"Vì mày đã bắt nạt Yukino của bọn tao, không phải trước đây mày cũng đã đẩy Yuki xuống cầu thang sao?."
"Nó là quả báo đó con khốn ngoại quốc."
"Cút về đất nước của mày đi."
Em tuyệt vọng rồi, tại sao không ai hiểu cho em chứ? Rốt cuột em đã làm gì Yukino mà đời em lại phải chịu khổ như thế? Chẳng lẽ trong cái thế giới này em là nhân vật phản diện à?.
Em nhìn thấy người đó.
Mitsuya Takashi.
Anh ta đang nép bên một góc nhìn em, nhưng thay vì giúp đỡ hay nói thay cho em thì em lại nhìn thấy anh ta nói khẩu hình miệng rằng em là đồ phiền phức rồi đi mất.
Chà, em không hiểu cớ gì em phải chịu khổ như vậy...em có nên chống lại nó hay không nhỉ?.
"Các người biết gì mà nói chứ!." Điệp.
"Tôi bắt nạt Yukino của các người sao? Vậy các người đang làm gì? Trừng phạt tôi à?." Điệp.
"Lũ rác rưởi đạo đức giả các người sớm muộn cũng sẽ gặp báo ứng." Điệp.
Em cố hết sức gào lên, em tuyệt vọng đến mức bản thân chẳng còn tìm được điểm tựa nào cả.
"Đủ rồi đấy, thật xấu hổ..." Mitsuya.
Em nhìn người mà em gửi gắm hi vọng, em không ngờ được người em yêu lại có thể nói ra những lời đau lòng như vậy. Em không khóc vì bị bắt nạt, em không khóc vì bị nhốt trong nhà vệ sinh cả đêm không thể về nhà, em không khóc vì tình yêu của mình bị vùi dập một cách tàn nhẫn. Em khóc vì người em hi vọng lại có thể nói ra những điều này với em.
"Ha...xấu hổ?." Điệp
Em tự bảo bản thân không được khóc, nhưng những giọt lệ cứ rơi mãi trên gò má này. Em hít một hơi thật sâu cười nhếch mép, vén những lọn tóc bù xù ra phía sau nhìn Mitsuya cười.
"Nếu ngày hôm nay tôi chết đi, thì kẻ giết tôi chính là anh ấy Takashi." Cô lại gần ghé sát tai thì thầm rồi cười khúc khích, sau đó va mạnh vào vai của Mitsuya rồi rời khỏi trường.
Mà...nếu như chết đi như vậy thì người buồn nhất là ai? Là ba mẹ em, và những kẻ hãm hại em sẽ không bao giờ gặp quả báo, em không can tâm việc bọn chúng sẽ trưởng thành trong tương lai và những gì khốn kiếp của bọn chúng làm sẽ bị vùi lắp hoàn toàn.
"Bọn tao thấy nó rồi..."
"Yukino bảo bắt cóc nó và tẩn cho nó một trận sau đó thì chụp hình khỏa thân của nó là được."
"Có được hiếp không?."
"...Không chết là được."
Em vẫn về nhà, bước về trên con đường quen thuộc. Nhưng em không ngờ bản thân sắp phải