"Đánh nhau nào."
.
.
.
.
.
"Tại sao mày lại bảo vệ con ranh đó hả Kakuchou?."
"Mày có biết là nó suýt nữa tiễn Mikey về trời không hả?."
"Địt mẹ, con chó đó nó còn dám bắn tao đấy!?."
Sanzu nổi điên, hắn đéo hiểu được sao mà thằng đồng nghiệp của mình lại có thể đứng ra bảo vệ con nhỏ đáng chết kì lạ đó, trong khi nó suýt thì tiễn Mikey về trời, tặng cho Sanzu một viên kẹo đồng ngay đùi và thêm nữa là suýt bẻ gãy cánh tay của Rindou.
Chỉ có một con ranh nhỏ bé mà dám làm náo loạn cả tổ chức.
"Sanzu, bình tĩnh đi."
"Mày cũng thấy đấy...có vẻ như cô ấy quen con nhóc này nên đã phản ứng..." Kakuchou nhẹ nhàng giải bày.
Gã biết tính của thằng chó điên mang tên Sanzu Haruchiyo vô cùng bốc đồng, nó luôn nổi nóng và sẵn sàng nã súng vào đầu ai đó nếu như nó không ưa.
"Tao đếch quan tâm nhé, con khốn kia cứ sống như một con câm hơn 5 năm trời dù nó có như thế nào thì bố đếch cần biết!." Con câm đó...là nói tới Điệp của tương lai hiện tại.
Một cái Bad Endding cho chiếc game otome này, sau khi Yukino thất bại trong việc công lược, cô ấy đã nhận hậu quả thích đáng chính là cái chết và kéo theo Điệp bị liên lụy. Từ một nữ sinh thủ khoa đầu vào của trường cảnh sát cho tới một con rối vô hồn như hiện tại...
Nguyên nhân sang chấn thì không hề nói rõ trong game, nó giống như là một cái kết sai lầm nào đó vô tình bị tạo ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Sanzu, bao giờ mày bình tĩnh thì hãy nói chuyện với tao." Kakuchou xoa thái dương, Sanzu không ngừng lãi nhãi trước mặt gã về chuyện của ngày hôm qua.
Một đứa học sinh cấp 2 lại xuất hiện ở điểm mật của tổ chức, sau đó thì suýt nữa tiễn thủ lĩnh về trời, tặng no.2 một viên đạn và cánh tay của cốt cán một chút nữa là bị gãy. Đúng là một chuyện khủng khiếp, Kakuchou hơi nghi ngờ, gã nhớ rất rõ, gương mặt của con nhỏ này và Điệp rất giống nhau, chỉ khác ở điểm là đôi mắt. Ánh mắt của con nhỏ đó toát lên một sự nguy hiểm vô hình, cứ như rằng con bé học sinh đó chính là một con rắn độc vậy.
"Tao đang rất bình tĩnh OKE? Giờ thì tránh ra để tao lôi con quỷ nhỏ đó hỏi tội!."
"Sanzu."
Mikey bất thình lình xuất hiện ở phía sau, hắn đưa ánh mắt vô hồn sâu hút đó nhìn chầm chầm vào con chó điên của mình.
"Mày ồn quá đấy." Gã nói tiếp: "Em ấy lại không ăn...chuẩn bị thứ đó đi."
Sanzu ngầm hiểu ý của Mikey thứ đó là gì. Gã gật đầu tỏ vẻ ngoan ngoãn rồi rời đi, nhưng trong miệng vẫn chửi thề vì Kakuchou đã cản đường còn làm cho mình phải nổi nóng lên để rồi Mikey cảm thấy khó chịu.
"Mày chắc thứ đó sẽ ổn cho cô ấy chứ Mikey?." Kakuchou lo lắng, hắn biết Mikey không phải là người dịu dàng hay dễ tính gì cả, Mikey chỉ thích những người nghe lời, còn nếu cố tình làm trái lời thì chỉ có đau đớn mà thôi.
Thứ đó mà Mikey nói chính là dịch dinh dưỡng, nếu như Điệp không ăn, cố tình tuyệt thực thì hắn sẽ dùng cách đó hoặc là cho người cưỡng chế ép cô phải ăn mà sống.
"Con nhỏ đó..."
"Cô bé đó chưa tỉnh."
"Mày quen nó à?."
"Không quen."
"Thế tại sao lại bảo vệ nó?."
"..."
Kakuchou không biết hiện tại nên trở lời như thế nào cho thõa đáng, hắn sợ chỉ cần nói lời không vừa lòng Mikey thì sẽ khó mà giữ mạng.
"Con nhỏ đó...giống cô ấy nhỉ?."
"Y như đúc cô ấy khi còn nhỏ...mày có thấy thế không?."
Kakuchou không đáp, nhưng hắn gật đầu tỏ vẻ đồng tình.
Mikey nhìn vào cánh cửa một lúc, hắn chợt chú ý tới Sanzu đang đi lại gần với một số thiết bị y tế thì liền quay đầu đi theo.
Điệp...khổ thật đấy.
Con bé chẳng biết tại sao lại dính phải một kẻ điên như Mikey nữa.
Đúng thật là bất hạnh.
Cypher dần tỉnh dậy sau khi thuốc an thần hết tác dụng, hắn mở mắt nhìn quanh, một căn phòng xa hoa, có mùi tiền và chẳng có gì gọi là tốt đẹp cả.
Hắn nhìn vào cổ chân mình, nó đang bị còng lại với thành giường ở bên dưới. Tay bị gắn ống truyền dịch và gương mặt khá bỏng rát.
Gã nhớ lại trước khi mình ngất đi thì có ăn phải vài cái tát từ thằng đầu hồng mặt sẹo nhỉ? Thằng chó đó tát đau thật, ngay cả con gái mà nó cũng chẳng nương tay.
"Tỉnh rồi à?."
Tưởng ai, thì ra là người quen của nhau cả. Kakuchou đi lại gần kiểm tra bình dung dịch trên thanh treo rồi kéo ghế ngồi bên cạnh.
"Còn đau chứ?." Hắn nhẹ nhàng hỏi.
Cypher không có ấn tượng cho lắm về người đàn ông này, trừ vết sẹo trên mặt anh ta. Hình như trong quá khứ có gặp một lần, người đó tên là gì nhỉ...gã chỉ nhớ rõ tên nhóc có vết sẹo to tổ bố với quả đầu cạo tóc đó là người thân cận với Izana Kurokawa.
Mà nếu như cái tên tóc trắng gặp ở kho đông lạnh là Mikey thì chắc những kẻ bên cạnh hắn hiện tại chẳng ai khác ngoài người quen thân cận với Mikey cả.
Chết thật, hiện tại gã đã lọt vào cái ổ trời đánh nào đó rồi.
"Hiện tại...là năm bao nhiêu?."
"...2022?." Lời của Kakuchou nói làm cho gã giật mình. Vậy là sau khi bị rơi xuống cái hố của con nhỏ Yukino tạo ra, gã đã bị kéo đến tận tương lai năm 2022 à?.
"Đây là đâu?."
"Một trong những địa bàn hoạt động của Phạm Thiên."
Rồi, ngủm luôn.
Gã không nhớ là mình có đọc gì về Phạm Thiên trước đó hay không, nhưng mà gã đã dính vào một số thứ không nên dính, nói chính xác hơn là dây dưa rễ má với bọn yakuza hàng thật giá thật như thế này.
"Nhóc là ai?" Kakuchou hỏi.
"Nó cần thiết lắm à?."
"Ít nhất cũng phải cho người